THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Ma ma bên cạnh quận chúa Di Thanh chỉ đành khuyên nhủ: “Thân phận của người cao quý, hà tất phải trút giận lên cái mặt bàn. Cẩn thận vì bà ta mà tức giận ảnh hưởng tới thân thể. Sắp tới tết rồi, trưởng công chúa Văn Hi chắc sẽ mang theo hai công tử nhỏ hồi linh. Đội trưởng công chúa trở về, người còn lo không có ai xử lý vị kia sao?

Quận chúa Di Thanh nghe được lời này không khỏi cong khóe môi lên.

Đúng vậy, mẹ ruột của bà ta, trưởng công chúa Văn Hi chính là cô cô của đương kim thánh thượng.

Hơn nữa còn là tỷ tỷ được sủng ái của tiên đến khi còn sống, giờ đã bước qua năm thứ sáu mươi.

Tuy rằng tiên đế đã qua đời, nhưng đương kim hoàng thượng vẫn vô cùng hiếu thuận với mẹ ruột bà ta.

Vốn dĩ bà ta thân là con gái của công chúa, cùng lắm chỉ có thể được phong là huyện chúa nhưng hoàng thượng nể mặt mẹ cô ta lên được phong làm quận chúa.

Có thể thấy được sự tôn trọng trong đó.

Dưới trướng quận chúa Di Thanh có một cô con gái, nhưng Triệu Đường lại có hai người con trai.

Trong phủ, vốn dĩ ngoại trừ bà ta và Thích phu nhân, những người phụ nữ khác đều không có tư cách sinh con.

Nhưng có một lần Triệu Đường uống rượu say, dủng hạnh một nha hoàn theo tới làm của hồi môn của quận chúa Di Thanh, trước đó nha hoàn đó còn cố ý che giấu, sau đó lại phát hiện ra có thai.

Lúc ấy dưới gói quận chúa Di Thanh chỉ có một cô con gái, luôn cảm thấy không yên ổn.

Trưởng công chúa Văn Hi bèn cho bà ta một chủ ý, bảo bà ta giữ lại đứa con của nha hoàn kia để chính mình nuôi dưỡng.

Chờ tới khi đứa bé ra đời, ban cho nha hoàn một ly rượu độc.

Người chết rồi, chuyện này sẽ coi như xong.

Cho nên bà ta giữ lại con trưởng. Một năm rưỡi sau, lại sinh thêm một đứa con trai ruột của mình.

Bởi vậy, dưới gối bà ta có hai con trai một con gái.

So với Thích phu nhân chỉ có một cô con gái, thật sự là tốt hơn rất nhiều.

Hàng năm, trưởng công chúa Văn Hi đều ở lại phương Nam.

Bởi vì tuổi tác đã lớn, thích náo nhiệt, cho nên mang hai đứa cháu tới ở cùng mình.

Mỗi năm tết đến sẽ hồi kinh.

Ước chừng năm nay, lão đại sẽ đón sinh thần mười lăm tuổi, lão nhị cũng mười ba tuổi rồi.

Dù sao thì cũng không thể ở phương Nam mãi được, năm nay hai đứa trẻ sẽ không rời đi nữa.

Nói không chừng, công chúa Văn Hi cũng sẽ định cư ở kinh thành luôn.

Ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt mẫu thân mình, Thích phu nhân kia có bản lĩnh gì mà dám nhảy nhót trước mặt mình chứ.

Còn có Triệu Khương Lan kia, chỉ là một thứ nữ mà khoe khoang cái nỗi gì.

Chờ hai đệ đệ của nàng trở lại, trong mắt Triệu Đường sẽ còn vị trí cho nàng sao.

Nghĩ như vậy, trong lòng quận chúa Di Thanh thoải mái hơn nhiều.

Rất nhanh, mọi người đều đã biết tin thần vương và vương phi bị thương.

Mấy vị hoàng tử và công chúa đều sôi nổi tới thần vương phủ thăm hỏi.

Triệu Khương Lan theo chân bọn họ sát sao, cố ý giữ bọn họ lại nói chuyện.

Lúc nói chuyện còn cố ý nửa thật nửa giả nói tới vài chi tiết.

Vì muốn thử xem rốt cuộc là ai ra tay.

Nàng vẫn luôn cảm thấy Nhị vương gia Mộ Dung Bắc Hiền và Ngũ vương gia Mộ Dung Bắc Quý nhìn Mộ Dung Bắc Uyên có chút gì đó kỳ lạ.

Hai người này cũng là người khiến nàng nghi ngờ nhiều nhất, nhưng rốt cuộc là ai thì vẫn cần phải điều tra thêm.

Chính vì vậy, Triệu Khương Lan muốn chính thức triệu kiến thủ lĩnh của phượng vệ ở kinh thành.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc