THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Mộ Dung Bắc Hải càng bình tĩnh bao nhiêu, nàng ấy càng muốn đánh chết bản thân bấy nhiêu.

Sao có thể phạm một sai lầm như vậy.

Nhìn thấy nàng ấy run lên cầm cập vì sợ hãi, Mộ Dung Bắc Hải thở dài.

Hồng Mai là người của Triệu Khương Lan, làm sao hắn có thể nhẫn tâm trừng phạt nàng ấy.

Huống hồ, nàng ấy cũng không cố ý.

“Người đứng dậy đi, bổn vương sẽ nói cho người biết câu trả lời.”

Hồng Mai mu mà mù mờ đứng dậy, đứng cạnh bàn, khóe mắt vì sợ hãi mà xuất hiện tia máu đó.

Mộ Dung Bắc Hải lần lượt xếp quân cờ vào trong hộp.

Vừa làm vừa giải thích.

“Bổn vương đến nay không kết hôn. Không liên quan gì đến Khương Lan. Là bản thân tại không muốn. Hiện tại chân phải vẫn chưa lành. Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng dù sao cũng là một khuyết điểm lớn. Vì vậy, bổn vương không muốn dùng quyền lực để ép người, để người khác không tình không nguyện gả vào đây”

Hồng Mai vội vàng nói: “Ngài nhất định sẽ khôi phục, hơn nữa cho dù là hiện tại như thế này, ngài cũng không cần người phải chăm sóc quá nhiều, hơn nữa với tính tình tốt bụng của ngài, vị tiểu thư nào thực sự gả vào phủ của của chúng ta mới là phúc khí lớn trời ban. Người ta nói nữ nhận lấy chồng là lần tái sinh thứ hai. Những điều khác không nói, phẩm cách tính tình là điều quan trọng nhất. Theo nô tỳ thấy, người có phẩm cách cao quý nhất trên thế gian này, chính là điện hạ ngài.”

Lời này thực sự là phát xuất từ tận đáy lòng, không có một chút hư tình giả ý nào.

Hồng Mai cũng không phải là người thích xu nịnh, Mộ Dung Bắc Hải biết rằng nàng ấy thực lòng coi trọng mình.

Hắn không để ý cười: “Về phần câu hỏi đó mà người hỏi, bổn vương trước giờ chưa từng nói với ai, đương nhiên cũng không có ai dám lỗ mãng hỏi như ngươi.”

Hồng Mai cúi đầu xấu hổ, chỉ muốn tát cho mình một cái để nhớ lâu.

Hồng Mai đã rất kinh ngạc trước nhận xét cả gan làm loạn này.

Trong lòng nghĩ rằng Thần Vương điện hạ thật sự dám nói như vậy, không sợ hoàng thượng nghe thấy được sẽ trị ngài ấy đại tội bất kính sao?

“Đệ ấy nói như vậy, sau đó cũng làm như vậy. Các vị hoàng tử khác đều ít nhiều có suy nghĩ về vị trí đó, thậm chí đến cả đại ca hiền như khúc gỗ và lão lục luôn thích chơi bời, bổn vương cũng không dám nói là bọn họ không có suy nghĩ gì. Chỉ có Thần Vương, mỗi lần phụ hoàng muốn lập thái tử đều phản đối, thậm chí muốn lập đệ ấy làm thái tử, đệ ấy cũng từ chối, bổn vương cũng không rõ có phải là đệ ấy thực sự muốn nhàn vân dã hạc, rốt cuộc ai thiếu niên không có ý chí thiếu niên chứ, nhưng điều chắc chắn là trong lòng đệ ấy, người huynh trưởng như ta quan trọng hơn rất nhiều so với hoàng vị. Cho nên đệ ấy kiên quyết không động đến vị trí đó, sợ làm tổn thương ta.”

Hồng Mại nhất thời kinh ngạc.

Mặc dù nàng ấy là một hạ nhân, nhưng cũng có thể nhìn ra được, năng lực của Thần Vương cực kỳ mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc