THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Y phục trên người hắn có hơi mỏng manh, khẽ ho khan mấy tiếng.

Long Vệ từ trên xà nhà nhắc nhở nói: “Chủ tử, trời lạnh, cẩn thận bị bệnh” “Trong lòng trẫm hiểu rõ Long Vệ yên lặng lui xuống, Lý Mặc nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng: “Hầm hầm, lại qua một năm nữa rồi.”

Trên đời này sẽ không có ai trả lời nữa.

Hôm sau là đêm giao thừa.

Triệu Khương Lan sáng sớm đã ra lệnh cho người may một chiếc váy mới, và cũng bí mật may một bộ cho Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên sững sờ khi nhìn thấy y phục.

“Người ta đo kích thước khi nào, bổn vương hoàn toàn không có ấn tượng gì cả”

“Nhân lúc chàng ngủ say, thiếp đã dùng một cuộn băng lén đo. Thế nào, rất vừa người đúng không?”

Cả hai người đều thay quần áo, đều là màu xanh ngọc bích, ngoại trừ kiểu dáng có hơi khác nhau, ngay cả đường nét đậm nhạt trên vải cũng giống hệt nhau.

“Như vậy xem ra, vương phi và bổn vương thật xứng đôi” Vẫn có thể âm thầm thể hiện sự ân ái của mình.

Triệu Khương Lan trong lòng cảm thấy buồn cười, không biết tại sao mình lại có loại tâm tư nhỏ của thiếu nữ này.

Nhưng nàng thực sự cảm thấy rất hạnh phúc khi được sát cánh cùng Mộ Dung Bắc Uyên như thế này.

Trước khi đi, hắn còn khoác cho nàng một chiếc áo choàng lông cáo dày: “Khâm Thiên Ti dự đoán đêm nay sẽ có tuyết rơi dày đặc. Lần trước khi tuyết rơi nàng đã rất khó chịu. Lần này phải chuẩn bị thật tốt”.

Triệu Khương Lan để mặc cho hắn quẩn mình thành một quả bóng tròn mũm mĩm, có chút ỉu xìu.

“Xấu quá, trông rất béo. Y phục mới của thiếp còn không lộ ra ngoài.”

“Cần người khác nhìn thấy làm cái gì, bổn vương biết nàng mặc y phục mới rất đẹp là đủ rồi”

Nàng muốn vùng vẫy: “Không được, áo choàng màu xám xịt, trông không đẹp chút nào”

“Nhưng cái này dày”

“Người ta muốn xinh đẹp”

Mộ Dung Bắc Uyên nhéo mũi nàng: “Ngoan, đêm nay còn có sự thần ở đó, nàng quốc sắc thiên hương như vậy, không thể để người ngoài nhìn thấy được, tránh để bọn họ thèm muốn vẻ đẹp của nàng”

Triệu Khương Lan trong lòng lộp bộp: “Sứ thần cũng sẽ đến sao?”

“Đúng vậy, một đêm giao thừa hiếm hoi. Không hay khi để bọn họ ở trong dịch quán tự mình ứng phó. Sẽ thấy chúng ta không đối xử tử tế”

Nàng ừ một tiếng: “Chuyện đường biển nói thế nào rồi?”

“Vinh Dương đề nghị lập thêm một cảng biển ở Vịnh Lục Hiệp. Các hải đảo giữa hai nước, trước mắt đều không có quyền cai quản. Bọn họ lần này còn muốn thương lượng để phân chia quản lý các hải đảo đó, nguồn tài nguyên trên biển cũng có thể được đưa vào lưu thông.”

Triệu Khương Lan biết rằng đang nói về ba hòn đảo thượng, trung và hạ Hi Châu.

“Làm sao phân chia?”

“Hai hòn đảo trung họ có thể được trao cho Thịnh Khang, còn thượng đảo sẽ do Vinh Dương quản lý Triệu Khương Lan nghĩ đến điều gì đó, buột miệng nói ra: “Không được!”

Mộ Dung Bắc Uyên nghi hoặc liếc nhìn nàng một cái: “Nói cái gì?”

Nàng tự biết mình lỡ miệng, liền mím môi, một lúc sau mới nói: “Hai đảo trung hạ nghe nói chiếm địa giới nhiều hơn so với thượng đảo. Vinh Dương sao có thể tốt bụng chịu thiệt thòi như vậy? Thiếp luôn cảm thấy có ẩn tình, nói không chừng, trên đảo có thứ gì đặc biệt … Trước khi đưa ra quyết định, vương gia tốt nhất nên cho người đi điều tra rõ ràng.

Nàng không tiện nói với Mộ Dung Bắc Uyên rằng thượng đảo không chỉ là một hòn đảo đơn giản.

Theo báo cáo của Thuyền Hành Quân do Vinh Dương hồi báo, đã có một thị tộc cổ đại từng sống ẩn dật trên đảo Hi Châu. Hơn nữa rất có thể, trên đảo có cất giấu kho báu.

Bình luận

Truyện đang đọc