Lý Mặc có thể khẳng định rằng trước đây hắn chưa bao giờ gặp qua Triệu Khương Lan.
Nhưng Triệu Khương Lan vẫn một mực chắc chắn: “Vào một đêm năm trước, thân thiếp có chút đau đầu nên đi ra khỏi Triệu phủ. Bởi vì lúc ấy diện quần áo không bình thường nên bị bọn bắt cóc theo dõi. Sau đó được vị công tử này cứu, giúp thiếp thoát khỏi sự sát hại của tên bắt cóc đó.
Còn tiễn thiếp đến tận cửa Triệu phủ. Tuy rằng chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi, có lẽ chính hắn còn chẳng nhớ rõ nữa. Nhưng thiếp lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Cho nên bây giờ hắn gặp sự cố thì thiếp không thể thấy chết mà không cứu”
Mộ Dung Bắc Uyên bất lực nhìn nàng: “Không hợp lý lắm, đêm qua hắn bị thương nàng mới ra ngoài. Trình tự trước sau không giống nhau”.
Triệu Khương Lan cắn răng: “Bởi vì có liên quan đến hoa sen tịnh đế hồ điệp, nên thiếp mới không yên tâm. Sau khi chàng đi thì thiếp vẫn luôn nghĩ về chuyện hoa sen bị trộm, cho nên mới ra lệnh cho Mai Hương lén đưa thiếp ra ngoài để thuận tiện đi điều tra.
Ai ngờ trên con đường nhỏ dẫn đến Vũ vương phủ thì thiếp vô tình nhìn thấy nam nhân đang trong tình trạng sống dở chết dở này. Thiếp lập tức nhớ đến chuyện hắn chính là ân nhân năm đó, cho nên mới cứu hắn. Nhưng vì sợ các người sẽ lùng bắt cho nên thiếp mới nhờ Mai Hương tìm một nơi thanh tịnh để trị thương cho hắn.”
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức phản bác lại: “Vẫn không có sức thuyết phục. Rõ ràng khoảng cách từ Lan Tâm đến Vũ Vương phủ gần hơn. Nàng không nên bỏ gần tìm xa mà kiếm khách điếm ở tít tù mù ở đây”.
Mồ hôi của Triệu Khương Lan cứ tuôn tuồn tuột ra.
“Ở Lan Tâm có nhiều người. Nếu nửa đêm mà đến đây thì sẽ dễ tác động đến người canh gác sân. Hơn nữa, vị trí ở đây rất là đẹp. Chuyện đêm qua khá nguy hiểm nên thiếp mới lựa chọn một nơi xa như thế này”.
Nàng bực bội giậm chân: “Thiếp thật sự không lừa chàng mà. Hắn đã từng cứu thiếp, nếu không thì thiếp cũng chẳng phải là Bồ Tát sống, tội gì phải lao mình vào lửa để cứu một kẻ cắp chứ!”
Trên khuôn mặt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên một chút sự ngập ngừng.
Triệu Khương Lan vươn tay định giữ lấy hắn: “Vương gia, người này hồi trước vì cứu thần thiếp nên bị thương. Đây chính là ân nhân cứu mạng thiếp. Vậy nên thiếp phải trả ân trả oán cho đầy đủ. Huống hồ gì tự tận đáy lòng thiếp còn biết tính cách của hắn không xấu. Hắn chỉ là vì di vật Hải Đông Thanh của thế tử hắn mà thôi. Ngài xem, hắn có thể chỉ vì một chú chim mà liều mạng, có thể thấy được sự trọng tình trọng nghĩa của hắn.”
Sự bực bội trên khuôn mặt Mộ Dung Bắc Uyên tiêu biến đi một ít.
Quả thật là hắn đã đoán được người đàn ông này với Triệu Khương Lan có mối quan hệ gì đấy rồi.
Nếu không thì Triệu Khương Lan cũng sẽ chẳng nổi hứng lên để đi cứu người, bởi nàng không phải là kiểu người rảnh rỗi như thế.
Có thể thực sự là ơn cứu mạng.
Hắn ta đã cứu mạng nàng, nhưng đồng thời cũng khiến những người khác bị thương.
Điều này không thể đánh đồng được.
Mộ Dung Bắc Uyên chuyển sự chú ý sang Lý Mặc. Hắn yên lặng quan sát một lúc rồi mới bắt đầu mở miệng nói.
“Rốt cuộc thân phận của ngươi là như thế nào? Người của Vũ Vương phủ nói đám trộm hôm qua có công phu rất cao. Đám đó hoàn toàn không phải là những tên trộm bình thường. Ngươi liệu mà nói sự thật đi!”
Ly Mặc cân nhắc nói: “Bọn ta đều là người của giang hồ cả, làm chút việc để kiếm tiền thôi mà. Nếu người mua có nhu cầu tìm bọn ta thì đương nhiên bọn ta phải nỗ lực hết sức để đi làm kiếm tiền rồi”
“Cho nên nhóm người này của ta đều có chút gì đó bổn sự để sống. Nhưng hôm qua thì không phải là đi làm thuê mà vì di vật của vong thế. Con Hải Đông Thanh kia như sinh mạng của ta vậy, nó trúng kịch động. Thầy thuốc nói rằng chỉ có mỗi hoa tịnh để hồ điệp đó mới có thể giải độc cho nó. Ta tìm mãi rồi mới tìm ra. Giờ mà bỏ lỡ thì ta sợ rằng con Hải Đông Thanh sẽ chết mất”
Lời nói của Lý Mặc nửa thật nửa giả, ngữ điệu cũng vô cùng thành khẩn. Mộ Dung Bắc Uyên chăm chú quan sát, không phát hiện ra điều gì dị thường nên cũng có chút tin.
Lý Mặc lại nói tiếp: “Chuyện hôm qua là do ta nhờ bằng hữu trên giang hồ đến hỗ trợ. Ta thật lòng không hề muốn đả thương người của ngài, Nhưng một vị bằng hữu của ta đã lỡ tay nên khiến một mạng người ra đi. Thật tình thì ta không thể ngờ được chuyện này”
Ý tứ trong lời này dễ dàng có thể hiểu được.
Người là do hắn mời đến, còn mạng người thì không phải do hắn gây nên. Cho nên bạn có đầu, nợ có chủ, ai giết người thì người ấy đền mạng.
Không phải do hắn. Triệu Khương Lan nhanh chóng túm lấy cánh tay Mộ Dung Bắc Uyên.
“Xin ngài đấy Vương gia! Ngài buông tha cho hắn đi! Tuy rằng đây là ân tình mà thiếp phải trả, nhưng ngài là phu quân của ta. Bây giờ thiếp không thể trông cậy vào ai khác mà chỉ hy vọng rằng ngài có thể thay thiếp trả món nợ này.”
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ thở dài.
Hung thủ ở ngay trước mặt rồi, đáng lý ra hắn không nên tha.
Nhưng…
Triệu Khương Lan thấy hắn có chút ngập ngừng thì lập tức mồi tiếp.