Chỉ có mãi mãi nhớ kỹ chuyện đã xảy ra hôm nay thì sau này khi nàng ta đối phó với mình mới có chỗ e dè Trên thực tế Ninh Vân không việc gì, Triệu Khương Lan cũng không có dự định lấy ra thứ gì.
Đây đương nhiên là chuyện không quá nguy hiểm mà giống như một lần tự mình tiêu khiển hơn.
Con dao mở da của nàng ta ra, vẽ lên một cái miệng máu.
Lưỡi dao lại cực kỳ chậm rãi thăm dò tiến vào, thoạt nhìn thì như đang kiểm tra chỗ thối rữa, song thực tế chẳng qua là tùy ý đi lại ở trong thân thể nàng ta. Ninh Vân cảm thấy cơn sợ hãi to lớn như dòng nước lũ nhấn chim chính mình vậy.
Nàng ta thậm chí có thể cảm thấy được Triệu Khương Lan sẽ giết chết mình, sau đó thỉnh tội với phụ hoàng mẫu phi của mình và nói rằng chứng bệnh quá nặng khó có thể chữa trị.
Dù gì nàng chỉ nói năm chắc bảy phần là không sao, còn lại ba phần thì sao?
Cả người Ninh Vân toàn là mồ hôi như thể vừa mới được người ta vớt ra từ bên trong cái giếng sâu, vừa lạnh vừa sợ.
Dưới sự sốt ruột lo sợ, cuối cùng nàng ta không chịu được nữa, bị dọa ngất rồi. “Xì.” Triệu Khương Lan nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, từ trong yết hầu phát ra một tiếng trào phúng ngạo mạn.
Nàng tính toán thời giờ, cảm thấy cũng đã đến lúc, không nhanh không chậm khẩu kín vết thương lại. Chỉ là nàng đã mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, kỹ thuật khẩu cũng không tốt như trước cho nên hơi xiêu vẹo, miệng vết thương xấu xí như rết.
Trên vải có mảng vết máu đó chỏi mất khá lớn, không một ai có thể lường trước đây lại là một trò hề
Thế nhưng vết sẹo trên bụng Ninh Vẫn này, cho dù thuốc bôi có tốt hơn đi chăng nữa thì cả đời này cũng không có cách nào biến mất được.
Khi đi ta từ trong điện, người đi theo hầu lập tức bằng nước trong tới cho nàng rửa tay.
Nhìn thấy mọi người đang lo lắng chờ đợi ở ngoài điện, Triệu Khương Lan lộ ra một nụ cười, ung dung nghênh đón. “Phụ hoàng mẫu hậu, Huệ phi nương nương, mọi người yên tâm, mới rồi phẫu thuật rất thành công, may man là đã hoàn thành cuộc phẫu thuật đó, vết thương đều đã mưng mủ rồi nhưng nhi thần đã làm sạch hết vật ô uế trong thân thể nàng cả rồi. Chỉ đợi thuốc tế vừa hết thì hoàng muội có thể tỉnh lại.”
Huệ phi thở dài một hơi: “Vậy, sau này liệu có tái phát nữa không?”
“Tái phát thi không ạ, có điều để đề phòng không cho vết thương lây lan cần uống thuốc hàng ngày. Vị thuốc rất đẳng, với tính cách của hoàng muội sợ rằng sẽ không thích nên xin nương nương luôn ở bên cạnh giám sát, chớ để cho nàng thích gì làm nấy”
Làm sao Huệ phi có thể không đồng ý, bà ta còn vô cùng cảm kích Triệu Khương Lan, cố ý nhét chiếc vòng ngọc trắng cho nàng. Triệu Khương Lan chỉ thản nhiên nhận lấy tấm lòng biết ơn này, hoàn toàn không nhìn ra được chút khác thường nào. Có điều đến khi Ninh Vân tỉnh lại thì e rằng Tề Vinh điện phải ồn ào rồi.
Nàng được Mộ Dung Bắc Uyên dìu đi ra.
Đợi đến lúc ra khỏi cửa cung, hắn vẫn không buông tay nàng ra, ngược lại còn cầm từng ngón tay một của nàng để thưởng thức. Triệu Khương Lan không biết rõ thái độ của hắn, vốn cho là dựa theo tính cách của Mộ Dung Bắc Uyên nhất định sẽ trách tôi mình.
Lúc đó ở Tề Vinh điện e ngại rằng Chiêu Vũ Để có mặt, nàng lại có lí do kia nên Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên sẽ không chỉ trích
Nhưng bây giờ hắn cũng không hề có vẻ giận, lẽ nào không tức giản thật à? “Vương gia không có lời gì hỏi ta chăng?”
“Bản vương không thèm để ý đến sống chết của nàng ” Hạn thuận thế nằm lấy hổ khẩu của nàng: “Ngược lại năng thật lớn mật, công chúa mà cũng dám trêu chọc “Nàng ta bất nhân với ta trước, ta cần gì phải nể tình chứ
Mộ Dung Bắc Uyên ừ một tiếng: “Nàng gặp phải chuyện sơn tặc này, nhất định Ninh Vân đã biết, chỉ có điều không biết có phải do nàng ta làm ra hay không thôi.” không cần Mộ Dung Bắc Uyên nhắc nhở, nàng cũng sẽ tra rõ ràng.
Triệu Khương Lan đã từng hỏi rồi, đảm Tiểu Dương có người kết nối ở trong kinh thành, đó chính là kẻ trung gian.
Thân phận buôn bán của hai bên đều được bảo mật cực lỳ khoản giao dịch này là do Tiểu Dương tự mình đi đàm phán.
Có điều người kia đã dịch dung, không để người khác nhìn ra diễn mạo.