Lý Mặc nhìn chữ viết trên đơn thuốc này mà lâm vào suy tư.
Hắn nghĩ tới chữ Khải cứng cáp có lực từng nhìn thấy trong đống tuyết ngày đó. Lại nhìn kiểu chữ xụi lơ vô lực khiến người ta không dám nhìn thẳng trước mắt, chỉ cảm thấy cay đôi mắt.
“Chữ viết của Vương phi hình như rất đặc biệt.”
Hắn thực sự không nhịn được, vẫn hỏi ra.
Triệu Khương Lan ừ một tiếng: “Thế nào, không đọc được hả? Công tử đang khinh bỉ thư pháp của bản cung sao?”
“Không dám. Chỉ là hơi kỳ quái thôi, nghe nói quý nữ trong kinh từ nhỏ đều rất giỏi viết chữ, thân phận Vương phi cao quý như vậy, sao chữ viết ra không giống như từng cố ý học qua?”
Triệu Khương Lan cười nhạo: “Đó là do ngươi không có năng lực thẩm mỹ. Vương gia nhà chúng ta luôn khen chữ của bản cung đẹp mắt”
Lý Mặc hơi buồn cười: “Xem ra tình cảm Thần Vương điện hạ dành cho Vương phi thật là nồng nàn, danh bất hư truyền”.
Triệu Khương Lan ngẩng đầu.
Nàng cười đến quỷ dị: “Danh bất hư truyền? Không biết người nghe nói ở đâu vậy, bên ngoài đều đồn rằng Thần Vương cực kì không thích Thần Vương phi kìa. Xem ra ngươi đúng là một chút cũng không hiểu việc trong kinh. Bản cung cũng không rõ, ai cho loại tiểu nhân vật như người gan to bằng trời để liều mạng đêm tối xông vào Vũ Vương phủ. Không sợ ném luôn mạng nhỏ sao, hả?”
Lý Mặc nhất thời nghẹn lời.
Hắn phát hiện Triệu Khương Lan rất thích chọc ngoáy hắn.
Đương nhiên, trong mắt Thần Vương phi cao cao tại thượng thì hắn chỉ là một tiểu mao tặc, thực sự không đáng trọng đại.
Chỉ là loại giọng điệu không hề khách khí này khiến trong lòng Lý Mặc xuất hiện cảm giác phức tạp.
Nàng luôn khiến hắn nhớ đến Lý Hâm.
Nhưng rõ ràng thân phận và tướng mạo bọn họ khác nhau nhiều đến vậy.
Đại khái là hắn váng đầu rồi đi.
Triệu Khương Lan không muốn ở lâu cùng với Lý Mặc, cách một tầng thân phận lúng túng, nàng sợ nói nhiều sai nhiều.
Đang chuẩn bị rời khỏi nơi này, cửa ra vào lại truyền đến một loạt tiếng động. Nàng nhíu lông mày lại, đang muốn mở cửa đi xem xảy ra chuyện gì. Bỗng nhiên của căn phòng nhỏ này bị người mở ra, nhìn thấy người ngoài cửa, hai mắt Triệu Khương Lan trợn tròn xoe.
Mộ Dung Bắc Uyên! Sao đột nhiên hắn lại đến Lan Tâm!
Mai Hương cũng giật nảy mình, sắc mặt tái xanh, hết nhìn Mộ Dung Bắc Uyên lại nhìn Lý Mặc, quả thật muốn đập đầu đi chết quách luôn.
Đây là Tu La tràng đáng chết gì vậy?
Ai đến cũng được, cố tình lại là hai vị chủ tử này đối mặt.
“Vương, Vương gia, sao ngài lại tới?” Lúc nói chuyện, Triệu Khương Lan cuống đến mức lưỡi xoắn lại.
Tiểu Dương và Nhóc Mập thì bưng một khuôn mặt khổ đại cừu thâm đứng ở phía sau.
Thời điểm bọn hắn vừa mới nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thì hơi sửng sốt.
Bởi vì thỉnh thoảng Mộ Dung Bắc Uyên cũng sẽ tới, hơn nữa từ trước đến giờ Triệu Khương Lan và vị Vương gia này luôn thân mật khăng khít, không có bí mật gì.
Cho nên Tiểu Dương cho rằng người được giấu bên trong không cần giấu giếm Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng Tiểu Dương vẫn để lại một cái tâm nhãn, nói Vương phi đang bận bịu ở phía sau, để bọn họ đi tìm nàng đến.
Ai nghĩ tới Mộ Dung Bắc Uyên không cho thông báo, trực tiếp đi qua.
Hiện tại, vừa nhìn thấy biểu cảm của hai người, còn không hiểu cái gì nữa.
Hóa ra ngay cả Thần Vương điện hạ cũng không biết đến người bệnh này, lần này chọc phải cái sọt lớn rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên bừng khuôn mặt không thay đổi đi đến.
Lý Mặc không đeo mặt nạ, đây chính là dáng vẻ vốn có của hắn ta.
Mặc dù hắn ta không sánh được với ngũ quan kinh diễm của Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng cũng là vị mỹ nam tử hiếm có.
Bởi vì sinh ra ở phương bắc, nên hình dáng gương mặt Lý Mặc rõ ràng hơn, góc cạnh hơn.
Một đôi mắt bất cứ lúc nào cũng lộ vẻ thâm thúy u tĩnh, dù đang trong tư thái bệnh nặng cũng lộ ra ngạo khí lẫm liệt không thể mạo phạm.
Mộ Dung Bắc Uyên xuất hiện khiến Lý Mặc lập tức ngửi được hơi thở nguy hiểm.