Chương 1611
Vài ngày sau, Thanh Đào mang đến tin tức.
“Thưa ngài, điện hạ, suy đoán của ngài rất đúng. Người cho ngài vay tiền chính là ông chủ một nhà đánh bạc ngầm ở thành phố Vô Tuyết. Còn người thất bại kia, ngay cả giấy tờ đất cũng đều đem nộp cho phủ thương cũng ở trong sòng bạc này, vì vậy có thể đoán được, bọn chúng chính là một nhóm!”
Mộ Dung Bắc Uyên đem chiếc hộp mà Từ Vinh Mộc đưa cho, cùng với những mảnh trước đó, cất giữ cẩn thận, để làm bằng chứng cho sau này. Không ngoài dự đoán, trong một đêm tối sau bảy ngày.
Từ Vinh Mộc cùng chủ sòng bạc lại đưa một nhóm người tới cửa!
Mộ dung Bắc Uyên lúc này vốn cùng Triệu Khương Lan đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng động trong sân, liền đứng dậy mặc quần áo.
Hai người liếc nhìn nhau, trực giác cảm thấy đứng ngồi không yên. Bọn họ bước ra sân, giả vờ hỏi: “Hai người tới vào lúc này, có chuyện gì vậy?”.
Người cho vay lắc tờ giấy nợ trong tay: “Tiền công tử, thời hạn bảy ngày đã trôi qua, đã đến lúc phải trả tiền rồi.”
Suy đoán của Mộ Dung Bắc Uyên quả không sai, mới có bảy ngày, bọn họ chịu không nổi, muốn mau chóng thu lưới càng sớm càng tốt.
Hắn ta lập tức vẻ mặt sợ hãi: “Điều này là sao, tại sao mới bảy ngày mà phải trả lại tiền? Trước đây không có ai nhắc tới điều này!”
Từ Vinh Mộc cười nói: “Tiền công tử không biết rồi, quy định của người bạn cho vay này là trong vòng bảy ngày sẽ phải thu hồi tiền gốc lẫn lãi. Nếu đã đến thời hạn, ngài muốn tránh cũng không thể được.”
“Nhưng ta còn chưa kịp thông báo cho người nhà, chi bằng muộn một chút, kéo dài cho ta thêm nửa tháng, ta sẽ bảo người nhà đem tiền tới trả.”
Ai ngờ chủ tiền trang liền gật đầu: “Ngài muốn trì hoãn nửa tháng cũng được. Nhưng từ hôm nay trở đi, cứ mỗi ngày chậm trễ sẽ phải tăng thêm một ngàn lượng bạc.”
“Cái gì! Làm sao lại có đạo lý như vậy, mỗi ngày tăng một ngàn lượng, nhà ta cũng không ở đây, lần này chẳng khác nào cho ngươi mấy vạn lượng bạc sao, đây quả thực là lừa người quá đáng!”
Người đàn ông kia dáng vẻ như thường hay làm “Không có quy củ, giao dịch cũng đã bàn xong rồi là công tử tự mình làm, và tiền cũng đã vào túi của ngài rồi. Lẽ nào ngài muốn nuốt lời sao?”
“Ta không phải muốn nuốt lời, nhưng các ngươi, việc này quả thực không hợp tình hợp lý! Không được, ta không đồng ý. Nếu các ngươi khăng khăng muốn làm thế, ta sẽ báo cáo quan!”
Từ Vinh Mộc hừ lạnh một tiếng: “Báo quan? Ngài có thể thử! Ở cái chỗ Tuyết Vô Thành này, có thể nói lý lẽ sao. Có nợ thì phải trả, đạo lý hiển nhiên, giấy nợ đều ghi rõ ở trong này, ngài cho rằng quan chức nào sẽ giúp ngài chứ? Là ai dám giúp ngài! “Nhưng lãi của các ngươi quá cao rồi…
“Tiền lãi cao, ngài không phải đã cũng đã ký rồi sao?” Mộ Dung Bắc Uyên với danh nghĩa là người có tiền tranh cãi: “Nhưng trước đó không ai nói rằng, bảy ngày sau lãi sẽ tiếp tục tăng.
“Đó là bởi vì ngài không biết, tại sao lại trách người khác, không nói nhiều, hoặc là từ hôm nay mỗi ngày tăng lãi suất một ngàn lượng, hoặc là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tự mình chuốc lấy phiền phức!”
Chủ tiền trang vẻ mặt lạnh lùng: “Ta thấy, vị Tiền công tử này chưa hiểu rõ sự tình, nếu hằn ta chống đối, không phải làm khó cho chúng ta sao. Chi bằng như thế này, trước tiên mời vị công tử này về chỗ ta làm khách, đợi người nhà mang tiền đến, ngài có thể rời đi bất cứ lúc nào, như vậy đều tốt cho đội bên.“
Nói xong, hắn ta liền giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ phía sau tiến lên.
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đã lường trước được cảnh này.
Vì vậy, họ cũng chào hỏi những người thị vệ đi cùng, bảo bọn họ không nên động tay động chân, ngược lại còn làm ra vẻ như thể họ là kẻ bất khả chiến bại.