Cho dù trong cung vẫn nể tình nàng ta từng mang thai mà an ủi thông cảm thì sao chứ, Lâm Linh Nhi trong mắt của Sơn vương không là gì cả, thậm chí hắn còn rất chán ghét nàng ta.
Cả đời này của nàng ta có lẽ cũng không còn cơ hội gài bẫy Sơn vương lên giường thêm một lần nào nữa, nàng ta cũng sẽ không thể có một đứa con.
Càng nghĩ thì Lâm phu nhân càng cảm thấy đáng sợ, bà ta nhanh chóng cho người đi tìm anh họ của Lâm Linh Nhi là Trần công tử đến Trần công tử vừa nghe nói đến việc Tố Ninh mất tích thì trong lòng gấp như bị lửa thiêu đốt.
Hắn mất tích rồi, chuyện này một khi bị đồn ra ngoài thì đừng nói là cả cái Lâm phủ, cho dù đến Trân phủ của hắn ta cũng bị rơi đầu.
Trân công tử bây giờ ngày càng cảm thấy hối hận vì khi đó đã giúp Lâm Linh Nhi ra mặt, hắn ta không dám chậm trễ và lập tức đi đến “Đồng Hương Các” một chuyến.
Bởi vì vẫn không chắc chẳn Tố Ninh bị mất tích như thế nào, để ngăn chặn có người sẽ đến Đồng Hương Các điều tra thì hắn ta phải đến nơi đó dặn dò với chưởng quầy đã. Lúc này vẫn đang là sáng sớm nên Đồng Hương Các vẫn chưa chính thức kinh doanh.
Chưởng quầy sống ở bên ngoài nhưng nơi ở của ông ta cũng không quá khó khăn để nghe ngóng, Dịch Chân trực tiếp nhảy vào trong sân, rất nhanh chóng đã nhìn thấy vị chưởng quẩy kia đang bịt mắt chơi đùa với một nữ nhân xinh đẹp bên dưới giàn nho.
Mới sáng sớm đã làm chuyện hoan lạc rồi thì ông ta chắc chắn cũng không phải loại tốt đẹp gì.
Dịch Chân đưa tay lên đánh ngất nữ nhân kia, nàng ta đến âm thanh cũng chưa kịp phát hiện đã ngã xuống đất rồi Vị chưởng quầy bị bịt mắt nên không nhìn thấy diễn biến sự việc nên vẫn cười ha hả đi tìm người và ôm chặt lấy Dịch Chân.
“Hù, Hoa Nương, sao nàng trông vạm vỡ thế hả”
“Bởi vì lão tử không phải Hoa Nương gì đấy của ngươi”
Vị chưởng quầy giật mình nhanh chóng tháo tấm vải bịt mắt xuống.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ xuất hiện trong nhà mình nên ông ta lập tức muốn hét lớn gọi người đến.
Con dao của Dịch Chân hướng về phía ông ta: “Câm miệng lại, ngươi còn dám lên tiếng thì coi chừng ta không khách sáo đấy, ta không có ý muốn gây phiền phức con người mà chỉ phụng mệnh chủ nhân ở Kinh Thành đến tìm hiểu một vài chuyện thôi, chỉ cần ngươi nói thật thì không chỉ không sao mà số ngân lượng này đều là của ngươi cả.
Dịch Chân ném cho ông ta một cái túi đựng tiền, bên trong có mấy thỏi ngân lượng, giá trị rất cao.
Chưởng quầy lập tức nở nụ cười và cẩn thận rút con dao lại: “Vị anh hùng này, mọi chuyện đều có thể bàn bạc mà, hay là chúng 1a đến thư phòng trò chuyện nhé”
“Xin mời dẫn đường”
Sau khi bước vào thư phòng, Dịch Chân hỏi: “Những ngày qua có người nào đến Đồng Hương Các mua đi một tiểu quan không, tiểu quan đó khuôn mặt rất thanh tú, làn da trắng trẻo, ngươi có ấn tượng gì không?”
“Ái chà, chuyện này hơi làm khó ta đấy, Đồng Hương Các của chúng ta mỗi ngày đều xảy ra những cuộc mua bán giao dịch như thế, những tiểu quan thanh tú trắng trẻo càng thường gặp nữa, nếu dung nhan của tiểu quan không ưa nhìn thì sao thu hút được khách chứ, những người bước vào tiệm của chúng ta đều là những người có dung nhan nổi trội”
Dịch Chân chỉ còn cách hỏi: “Trong số những người đến mua có người của phủ Lâm thái úy không?”
“Không có” Chưởng quầy lắc đầu ngay lập tức Dịch Chân thấy ông ta không giống như đang nói dối, trong lòng hắn cũng biết mình hỏi như thế sẽ rất khó tìm được câu trả lời.
Dù sao nhà họ Lâm cũng chưa chắc sẽ bảo người trong phủ của mình đi mua người, lỡ như có ai điều tra thì chẳng phải đang rước họa vào thân sao.
“Thế này đi, ta sẽ vẽ chân dung của vị tiểu quan kia ra cho ngươi xem thử, biết đầu ngươi lại có ấn tượng gì đó”
Tài năng hội họa của Dịch Chân vốn không tốt lắm nhưng hắn ở Lan Tâm khá lâu nên lúc rảnh rỗi cũng có theo Tiểu Dương học hỏi, bây giờ vẽ một chân dung đơn giản cũng không có vấn đề gì.
Hắn đang dùng giấy bút vẻ ra khuôn mặt đại khái thì bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo.
“Lão gia, có vị Trần công tử nói là khách của ngài và muốn gặp mặt ngài, không biết có thể mời người đó vào không?”
Dịch Chân dừng lại động tác trên tay, lẽ ra hẳn không muốn để chưởng quầy có cơ hội ra gặp người ngoài để phòng việc xảy ra chuyện.
Nhưng lỡ như đây là người của nhà họ Lâm cố tình phái đến khi phát hiện ra người bị nhốt trong biệt viện không thấy nữa thì biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.
Vì vậy Dịch Chân đã chỉ về phía tấm bình phong: “Ta đến phía sau chỗ đó đợi ngươi, ngươi hãy mời người đó đến thư phòng gặp mặt và đừng tự gây phiền phức cho bản thân, chủ nhân của ta có thân phận quyền quý hơn sự tưởng tượng của ngươi nhiều đấy”
Chỉ nhìn số ngân lượng Dịch Chân đưa thì chưởng quầy cũng không phải là đồ ngốc nên ông ta gật đầu ngay lập tức.