La Tước dịu dàng lau nước mắt cho nàng ấy, cười nói: “Im lặng bấy lâu nay không chịu nói, bây giờ cũng đã trút hết nỗi lòng rồi. Vẫn không chịu nói ra sự thật sao?”
Hồng Vân vừa nhếch nhác vừa xấu hổ vuốt vuốt mũi: “Ta, ta là cảm thấy thân phận của mình quá thấp kém không xứng với huynh. Càng gần hôn lễ ta càng cảm thấy không chân thật. Thực sự đến ngày này rồi, ngược lại muốn trốn đi thật xa”
La Tước dở khóc dở cười, nhưng sau đó lại không tin tưởng lắm.
“Nhưng mà người của Yên Vũ Lâu rõ ràng nói rằng muội là bị một nam nhân gọi đi. Nam nhân đó cầm một lệnh bài đưa cho muội. Hắn ta có thân phận gì?”
Trong lòng Hồng Vân thấp thỏm, chậm rãi thở dài.
“Thật ra, ta cũng không biết rõ lắm. Vốn dĩ nhìn thấy chất liệu của lệnh bài đó. Gỗ đàn hương khảm ngọc, vô cùng quý giá. Nên đoán rằng có phải là người trong cung không, mới không dám kháng lệnh đi ra ngoài. Ai mà biết người đó đưa thiếp đến một ngôi nhà hẻo lánh, bên trong có một nữ nhân mà ta không quen biết đi ra dạy dỗ ta một trận.”
Nàng ấy là một Phượng Vệ đỉnh cao, trừ công phu ra thì khả năng lừa người cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Đương nhiên, thân phận không thể nói ra, nhưng nếu không nói rõ nguyên nhân, cũng sẽ không thể vượt qua được cửa của La Tước.
Nghe thấy Hồng Vân nói đến một nữ nhân, hắn quả nhiên chăm chú lắng nghe.
Không khỏi nhíu mày, giống như đang cân nhắc tới thân phận của nữ nhân kia.
Hồng Vân hắng giọng và tiếp tục phân tích: “Nữ nhân đó biết được người mà ta sắp cưới là huynh, nói rằng ta không đáng một xu, còn liên tục nhắc nhở ta rằng thân phận của ta khác biệt một trời một vực với huynh, tuyệt đối không nên trèo cao, vốn dĩ trong lòng ta đã lung lay bất an, thêm với đoán được thân phận của nữ nhân đó chắc cũng không thấp, nói không chừng có lẽ là người thầm ngưỡng mộ huynh, ta so với nàng ta, giống như một trời một vực, càng sinh ý nghĩ tự thẹn kém người, hoảng hốt chạy trốn.”
La Tước kinh ngạc mở miệng, nói một câu: “Nàng, nàng ta…”
Dưới ánh trăng cao khiết trong trẻo, bóng lưng hắn trông hiu quạnh, cô độc.
Hồng Mai đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này không khỏi thở dài.
Hôm nay, đến cả Lục điện hạ cũng sắp lo liệu chuyện cưới thế rồi, Tam điện hạ trong phủ lại không có ai.
Nếu không, đêm nay năm mới, giờ lành cảnh đẹp, thế nào cũng phải tay áo đỏ thêm hương, sưởi ấm trong vòng tay.
Hồng Mai bước tới trước rót cho hắn một ấm trà nóng.
Loại trà này có hương thơm nhẹ nhàng an thần, thích hợp nhất để uống vào ban đêm.
“Điện hạ, hoàng hậu nương nương vốn dĩ phải người mời ngài vào cung tụ họp, vậy sao ngài không muốn đi”