THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Chương 1643

 

Một khi bị thủy quân Đông Nam biết được, khiến bọn chúng có cơ hội chuẩn bị đề phòng trước, thì rất có khả năng sẽ phí công vô ích.

 

Ở một mặt khác, việc huấn luyện binh sĩ trên mặt nước cũng rất quan trọng.

 

Một khi nhắc đến chiến đấu ở trên mặt nước thì khó tránh thân thuyền sẽ lắc lư.

 

Lúc mà gặp phải tình huống lắc lư vô cùng kịch liệt, những người có sức khỏe không thích ứng được sẽ xuất hiện những triệu chứng nhức đầu, buồn nôn, vận văn.

 

Điều này sẽ làm giảm đáng kể sức mạnh của quân đội và không có lợi cho việc chiến đấu.

 

Triệu Khương Lan đề nghị: “Thiếp đề nghị bắt đầu từ hôm nay, cho tất cả mọi người lên tàu tập luyện. Mấy ngày này gió hơi lớn, có thể đẩy thuyền đến chỗ gần bờ, để cho binh lính mỗi ngày ở trên sàn tàu vận động. Mấy canh giờ, thứ nhất là để nhìn thử xem có bao nhiêu có bao nhiêu người có triệu chứng say thuyền, thứ hai là có thể khiến bọn họ mau chóng thích ứng với việc chiến đấu trên mặt nước, có thể giúp bọn họ không còn có triệu chứng nữa”

 

Mộ Dung Bắc Uyên cũng đang có ý này.

 

Bởi vậy mấy ngày tiếp theo, quân đội thay phiên nhau ở trên mặt nước.

 

Khiến người ta lo lắng là, thật sự có rất nhiều người xuất hiện triệu chứng say thuyền. Thậm chí còn có người nôn mửa không ngừng, có một số nặng đến mức còn không xuống giường nổi.

 

Nếu như thật sự đụng độ với thủy quân Đông Nam, nói không chừng đối phương còn chưa làm gì, bọn họ ở đây đã bị chứng bệnh cơ thể của mình đánh bại rồi, thế thì không được!

 

Thế là Mộ Dung Bắc Uyên hỏi Triệu Khương Lan: “Có phương thuốc nào hữu hiệu với chứng say thuyền hay không, để cho bọn họ dùng”

 

Triệu Khương Lan gật gật đầu: “Thật sự có một số phương thuốc có thể có tác dụng làm thuyên giảm chứng say thuyền, nhưng những vị thuốc khá phổ biến thì đều sẽ khiến người ta buồn ngủ, nhờ vậy mà chống lại được cảm giác buồn nôn. Nhưng mà dùng loại thuốc này trong lúc đánh trận thì rõ ràng khiến người ta lo lắng. Lỡ như trong lúc đánh nhau binh sĩ cảm thấy buồn ngủ và không có sức lực, như vậy thì cũng không có lợi với quân ta.

 

Nàng im lặng suy nghĩ một hồi: “Thật ra thiếp cũng có nghĩ đến một vị thuốc khác gọi là hoa phất lan, có thể chữa trị chứng buồn nôn, vả lại còn không khiến người ta buồn ngủ. Nhưng loại hoa này không hề dễ tìm, bởi vì nó sống gần đầm lầy. Chỗ Thanh Châu mà bây giờ chúng ta đang ở, tuy rằng có nhiều vùng ngập nước, nhưng lại không có địa hình đầm lầy. Có lẽ có rất nhiều người đều chưa từng nghe nói về hoa phất lan, nhưng nó thật sự là vị thuốc có hiệu quả nhất mà thiếp có thể nghĩ tới rồi.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nảy ra ý nghĩ: “Như này đi, chúng ta đi nghe ngóng ở trong các tiệm thuốc bắc ở đây một phen, nếu mà không được thì bảo các ông chủ cửa các tiệm thuốc bắc đi đến các thành trì lân cận thu thập các phương thuốc lân cận về đây, vừa nhanh vừa hay

 

Triệu Khương Lan đồng ý, nàng và Giang Dương lần lượt đi hỏi thăm các tiệm thuốc có quy mô khá lớn ở nơi đó.

 

Quả nhiên giống như những gì Triệu Khương Lan đã lường trước, rất nhiều người thậm chí còn chưa nghe đến tên của hoa phất lan.

 

Những thuốc trị say thuyền, đều có tác dụng phụ là khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

 

Triệu Khương Lan có chút thất vọng, tuy rằng trước đó bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều vị thuốc, nhưng nàng lại quên mất nơi này là Giang Nam, không thể tránh khỏi nơi sẽ phải đánh trận trên mặt nước ở nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc