LÂM MỘC BÁO THÙ

Lâm Mộc nhìn chuôi đao Thất Tinh Đao.  

“Đáng tiếc Thất Tinh Đao đã theo mình tham gia nhiều trận chiến đấu lại gãy mất rồi.” Lâm mộc không nhị được mà thở dài.  

Thất Tinh Đao bị gãy, điều này đã nói rõ, các vũ khí cấp bậc này hiện giờ đã không đáp ứng được nhu cầu sử dụng của Lâm Mộc nữa.  

Advertisement

Trước đây khi sư phụ tặng Thất Tinh Đao cho Lâm Mộc đã từng nói với anh rằng thanh đao này đủ cho anh sử dụng đến cảnh giới Linh Phách Cảnh.  

Mà hiện giờ, Lâm Mộc đã tu luyệ đến Kết Đan Cảnh.  

Advertisement

Thế nên Lâm Mộc càng cần chữa trị thanh đao kia, có như vậy thì anh mới có vũ khí để dùng.  

Lâm Mộc nhảy xuống khỏi lôi đài, bước về phía Vương chưởng môn.  

Chỗ Lâm Mộc đi qua, đẹ tử Thiên Khung Phái nhao nhao tản ra nhường cho anh một lối đi rộng rãi.  

Lâm Mộc đã đánh bại chưởng môn của bọn họ, điều này đồng nghĩa với việc, hiện giờ Thiên Khung Phái không có bất cứ người nào là đối thủ của Lâm Mộc.  

Lâm Mộc rất nhanh đã đi tới trước mặt chưởng môn Thiên Khung Phái.  

“Vương chưởng môn, lúc chiến đấu kịch liệt rất khó có thể không chế lực đạo, thế nên không tránh được tổn thương, xin ông chớ để ý.” Lâm Mộc nhìn Vương chưởng môn.  

“Đúng…đúng vậy.” Vương chưởng môn chỉ có thể xấu hổ cười trừ.  

Tuy trong lòng nghẹn khuất, thế nhưng ông ta còn có thể nói cái gì nữa bây giờ? Chính mình ta nghệ không bằng người, không đánh lại được Lâm Mộc.  

Sau trận chiến này, ông ta cũng không dám tiếp tục coi thường vị nghị trưởng mới tấn chức này nữa.  

Khóe môi Lâm Mộc khẽ cong lên, nói: “Vương chưởng môn, nếu thắng thua đã rõ, vậy xin quý phái đi lây Tử Hyền Thiết tói, tôi đợi ở đây là được, về phần thanh đao bị gãy kia của tôi thì không cần đền đâu.”  

Vương chưởng môn khẽ cắn môi, chỉ có thể mở miệng nói: “Nhị trưởng lão, đi lấy tử Huyền Thiết tới đây.”  

Trong lúc nói còn ra ám hiệu với Nhị trưởng lão.  

“Vâng thưa chưởng môn, tôi đi lấy ngay đây.”  

Nhị trưởng lão nhận lệnh, sau đó lập tức vội vã rời đi.  

“Lâm nghị trưởng, chúng ta đến thiên điện ngồi chờ đi.” Vương chưởng môn nở nụ cười.  

“Không cần, tôi ngồi đây đợi là được. Lấy được Tử Huyền Thiết tôi sẽ đi ngay, năm trăm nghìn Lien minh tệ tôi cũng chuẩn bị xong cả rồi.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.  

Khoảng chừng năm sáu phút sau, Nhị trưởng lão chạy về.  

“Chưởng môn, Tử Huyền Thiết bị Đại trưởng lão lấy đi rèn vũ khí rồi!” Nhị trưởng lão vội vàng bẩm báo.  

Vương chưởng môn lập tức vỗ ót, nói: “Ôi chao, sao tôi lại quên mất chuyện này kia chứ? Lâm nghị trưởng, khoảng thời giân trước tôi quả thật đã phân phó Đại trưởng lão rèn vũ khí, thật không ngừ ông ấy lại lấy Tử Huyền Thiết để rèn, bây giờ phải làm sao đây? Hiện giờ tôi có muốn bán cho cậu cũng không bán được nữa rồi.” 

Bình luận

Truyện đang đọc