LÂM MỘC BÁO THÙ


Khoảnh khắc trưởng lão Tuyết Sơn Phái tháo chạy, Lâm Mộc đã đưa ra quyết định.

Chí Tôn Tích sau lưng Lâm Mộc lập tức cuồn cuộn trào dâng mạnh mẽ hơn.

Chiếc áo của anh đã thủng một lỗ lớn sau lưng.

Advertisement
Không sai, Lâm Mộc đang thử thôi động Chí Tôn Tích với uy lực lớn hơn!
Phải biết rằng, lúc trước thôi động Chí Tôn Tích, Lâm Mộc đã thôi động tới điểm cực hạn, cơ thể anh cảm nhận được sự khác thường nhưng chưa đến mức bị tổn thương.

Nếu tiếp tục thôi động Chí Tôn Tích để nó bạo phát ra uy lực cường đại hơn nữa, thân thể Lâm Mộc nhất định sẽ không chịu nổi.

Lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như thế nào?
Tình thế hiện tại không cho anh thời gian cân nhắc những điều này! Lâm Mộc chỉ biết, dù phải trả giá đắt tới đâu, anh cũng không thể để Trưởng lão Tuyết Sơn Phái chạy mất! Anh phải giữ ông ta lại!

“Kết thúc đi!”
Lưu Quang Quyết được thi triển trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Sau khi kích phát Chí Tôn Tích đến một tầm cao mới, Lâm Mộc giơ mười ngón tay đỏ như lửa lên búng ra các đốm lửa bay vút đi.

Dưới uy lực ngày một cường đại của Chí Tôn Tích, các ngón tay của Lâm Mộc phóng ra hỏa diễm lưu quang, tựa mảnh vỡ thiên thạch đang bốc cháy, lao về phía Tứ trưởng lão đang tháo chạy với tốc độ nhanh như chớp giật.

Tứ trưởng lão đang chạy thục mạng chỉ cảm thấy đòn tấn công đang tập kích phía sau, sống lưng ông ta lạnh toát, lòng không khỏi run rẩy.

Ông ta đâu thể phớt lờ đòn tấn công mạnh mẽ này, ông ta đương nhiên không dám đem tấm lưng mình ra đối kháng với nó.

Tứ trưởng lão không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng quay người lại.

“Sao có thể chứ!” Khi Tứ trưởng lão nhìn rõ đòn công kích của Lâm Mộc, hai mắt ông ta nhuốm đầy vẻ khiếp sợ.


Lúc trước giao chiến, Tứ trưởng lão đã chấn động không thôi vì Lâm Mộc bỗng dưng bạo phát rồi chiếm thế thượng phong.

Còn giờ đây ông ta chỉ thấy kinh hồn bạt vía vì uy lực cường đại ẩn trong chiêu thức mà Lâm Mộc tung ra.

Đối mặt với đòn công kích sắp ập đến, Tứ trưởng lão hoàn toàn hết đường lui.

Cực Băng Chưởng!
Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái nghiến răng thôi động nội lực và sức mạnh trong người đến cực hạn, hai tay liên tục đánh ra các đạo pháp quyết.

Băng tuyết ngưng kết không ngừng bắn ra, nhưng chỉ có thể ngăn được một phần Hỏa Diễm Lưu Quang rồi nhanh chóng tan biến.

Lúc đòn công kích đánh đến người Tứ trưởng lão, ông ta không thể ngăn chặn được nữa, chỉ đành huy động hai tay chống đỡ.

Xèo xèo!
Thế tấn công trút xuống, hai tay Tứ trưởng lão cháy đen, cả người ông ta cũng văng đi rồi rơi xuống nền đất.

“Phụt phụt!”
Tứ trưởng lão nằm trên đất phun ra vài ngụm máu tươi, người một nơi hai tay một nẻo!
“Phụt!”


Bình luận

Truyện đang đọc