LÂM MỘC BÁO THÙ

“Đặc viên Lâm Mộc, vết thương của anh có vẻ khá nghiêm trọng đấy.” Chung Giản đỡ Lâm Mộc đứng dậy.  

“Không phải vấn đề gì lớn, chưa chết được.” Giọng nói Lâm Mộc vô cùng suy yếu.  

So với việc bị Vượn khổng lồ biến dị đấm một phát chết tươi, hiện giờ chỉ là bị thương, kết quả như vậy đã coi như là rất tốt rồi.  

Advertisement

“Tình huống thương vong của mọi người thế nào rồi?” Lâm Mộc hỏi.  

“Thành viên của Liên minh chúng ta đã chết hai người, tài xế và công nhân vận chuyển của đoàn xe cũng chết không ít, thế nhưng hiện giờ vẫn chưa kịp thống kê tình hình thương vong cụ thể của bọn họ, cũng may đặc viên Lâm Mộc chặn lại Thể biến dị cấp B+ kia, nếu không chúng ta đều toi đời rồi.” Chung Giản báo cáo.  

Một thành viên Liên minh đứng bên cạnh nói: “Cũng may Người biến dị cấp A ban nãy không ra tay với chúng ta, nếu không chúng ta đều xong đời rồi.”  

“Đúng vậy.”  

Mọi người xung quanh gật đầu đồng ý.  

Bọn họ ai nấy đều nghĩ mà thấy sợ, thế mà lại có một Ngươi biến dị cấp A tung tăng trên chiến trường một vòng rồi lại nhanh chóng rời đi.  

“Nhắc tới cũng lạ thật, Người biến dị cấp A lao tới ấy thế nhưng không công kích chúng ta mà lại đi công kích Thú biến dị, quả thật giống như là cô ấy đang giúp chúng ta vậy.” Chung Giản cảm thán.  

Anh ta tiếp tục nói: “Nếu không nhờ Người biến dị cấp A này đột nhiên ra tay giúp đỡ, hôm nay chúng ta sợ rằng phải táng mạng ở nơi này rồi.”  

“Được Người biến dị giúp đỡ, đây đúng là chuyện lần đầu tiên tôi gặp được, quả thật quá là kì quái.”  

“Đúng vậy, thật kì lạ. Người biến dị không phải đều có tính công kích vô cùng mạnh hay sao? Cô ấy vậy mà lại không công kích chúng ta, điều này không phù hợp với lẽ thường.”  

Những thành viên khác trong Liên minh cũng nhao nhao mở miệng.  

Gặp phải chuyện lạ đời như vậy, bọn họ ai nấy đều nghi hoặc không thôi.  

Lâm Mộc cũng đang suy ngẫm về chuyện này, bất kể cô ấy có phải là Thẩm Tịch Dương hay không, chỉ xét tình hình ban nãy, dường như cô không có tính công kích như những người biến dị thông thường khác.  

Điều này khiến cho Lâm Mộc nhớ tới cô gái là người biến dị nhưng không có tính công kích mà anh gặp phải trong trận chiến thanh trừng ngày trước.  

Cô ấy cũng không có tính công kích giống người biến dị lần này, lúc đó cô gái ấy còn nghĩ tới việc đưa thức ăn để giúp đỡ những nhân loại đang sinh sống trong thành.  

Về việc cô ấy có phải là Thẩm Tịch Dương hay không, Lâm Mộc thật sự rất muốn đuổi theo cô, hỏi cô mấy câu, muốn nhìn diện mạo thật của cô.  

Đáng tiếc Lâm Mộc bị thương nặng, căn bản không có năng lực để đuổi theo.  

Lâm Mộc dặn dò nói: “Chung Giản, trời sắp tối rồi, đoàn xe không thích hợp ở lại ngoài thành, chỉ cần chúng ta chưa trở về thành thì nguy hiểm vẫn luôn rình rập, chỗ lương thực này rất quan trọng, không được để có sơ xuất, cậu nhanh chóng tập hợp mọi người khôi phục lại trật tự, dọn dẹp hiện trường, mang theo cả thi thể của Thú biến dị, chúng ta lập tức khởi hành.”  

“Vâng, tôi đi làm ngay!”  

Chung Giản vội vàng ứng lời, anh ta mang theo các thành viên Liên minh nhanh chóng hành động.  

Lâm Mộc thì ở chỗ này tạm thời nghỉ ngơi hồi phục.

Bình luận

Truyện đang đọc