LÂM MỘC BÁO THÙ


Nhưng chiếc xe lao ra đã hoàn toàn mất lái và tông vào một cây lớn ở vành đai xanh ở đối diện.

“Trần Uyển Nhi, cô không sao chứ?” Lâm Mộc đánh lái xe sang một bên rồi lập tức nhìn về phía Trần Uyển Nhi.

“Tôi, tôi không sao, nhưng chiếc xe kia cháy rồi!” Trần Uyển Nhi chỉ ra ngoài cửa kính xe.

Advertisement
Lâm Mộc vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy chiếc xe không kiểm soát được ban nãy đang bốc cháy.

"Trần Uyển Nhi, cô ngồi đây đi, tôi đi xem rồi trở lại ngay."
Anh nhanh chóng mở cửa xe chạy nhanh về phía chiếc xe kia.

"Này, Lâm Mộc!"
"Nhớ cẩn thận!"
Trần Uyển Nhi kinh ngạc khi thấy Lâm Mộc lao về phía chiếc xe đang bốc cháy, chiếc xe đó có thể nổ tung bất cứ lúc nào!

Tại sao anh chàng này lại thích mạo hiểm như vậy chứ!
Cô nhìn thấy Lâm Mộc xông vào trong đám cháy, anh kéo cánh cửa xe đã bị đốt cháy đến biến dạng ra.

Sau đó, anh mới phát hiện ra chiếc xe bị biến dạng đã làm thanh niên lái xe bên trong bị kẹt lại.

Lâm Mộc đạp mạnh vài cái đá văng cánh cửa xe đi, sau đó kéo thanh niên này xuống xe.

Anh nhìn thoáng qua, trong xe không có người nào khác ngoại trừ người này.

Sau đó anh nhanh chóng cõng anh ta chạy đi.

Bùm!
Ngay khi Lâm Mộc chạy tới nơi cách đó hơn mười mét, chiếc xe mới nổ tung.

Anh đặt người thanh niên kia xuống mặt đất.

“Cảm ơn anh.” Người đàn ông trẻ nói với Lâm Mộc.

Quần áo của anh ta bị đốt cháy đến tả ​​tơi, trên người đầy những vết thương do tai nạn và bỏng.

“Vết thương của anh thế nào?” Lâm Mộc vừa nói vừa kiểm tra người anh ta.

“Không ngỏm được đâu, may mà có anh, nếu không tôi chết chắc rồi.” Mặt Người đàn ông trẻ trắng bệch như tờ giấy, đầu bê bết máu, đây rõ ràng là vết thương do tai nạn gây ra.

“Anh vội đi đầu thai đấy hả? Lái xe vội vàng như ăn cướp thế à? Nếu không gặp tôi giữa đường chắc anh tiêu tùng rồi.” Lâm Mộc nghiêm túc nói.

Nếu hồi nãy người lái xe không phải Lâm Mộc, mà là tài xế phản ứng chậm chạp hơn anh, chắc hẳn xe Lâm Mộc đã đụng phải xe của Người đàn ông trẻ rồi.

Nhìn tốc độ xe của Người đàn ông trẻ ban nãy đủ để biết, một khi tai nạn xảy ra sẽ vô cùng nghiêm trọng, Trần Uyển Nhi cũng sẽ bị thương, Lâm Mộc đương nhiên cảm thấy tức giận rồi.

“Tôi...!tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.” Mặt Người đàn ông trẻ tái nhợt.

Ngay khi Lâm Mộc muốn hỏi cho ra lẽ thế nào là ‘bất đắc dĩ’, tiếng gầm rú của động cơ xe chợt vang lên sau lưng.




Bình luận

Truyện đang đọc