LÂM MỘC BÁO THÙ


Sau đó, anh ta bước đi vững vàng, tiến về vị trí Khâu Thiên Thiên đang đứng.

Lâm Mộc nhìn phong thái trầm ổn, những bước chân có lực của anh ta liền đoán đây là người luyện võ nhiều năm, còn về phần thực lực của người này đến đâu thì anh không đoán ra.

“Em yêu!”
Advertisement
Khâu Thiên Thiên lập tức xông lên, vọt vào ngực người đàn ông.

Anh ta cũng ôm lấy cô ta, bế xoay một vòng.

“Thiên Thiên, hôm nay em đến thật sớm.” – Người đàn ông để Khâu Thiên Thiên xuống, nở nụ cười rồi hôn cô ta một cái.

“Vì người ta nhớ anh mà!” – Khâu Thiên Thiên nũng nịu.


“À, anh thấy em có dắt theo bạn tới? Hình như anh không biết họ nha.” Người đàn ông nhìn Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi, anh ta có chút choáng ngợp trước nhan sắc của Trần Uyển Nhi.

“Đúng rồi anh yêu, để em giới thiệu với anh đây là Trần Uyển Nhi, em họ của em.” – Khâu Thiên Thiên giới thiệu.

“Em họ em? Sao trước đây anh chưa từng gặp qua cô em bà con này của em vậy?” – Người đàn ông thắc mắc.

“Em ấy đến từ Giang Nam ừm…hình như chỗ đó thuộc thành phố nhỏ tên Kim Châu, con bé chỉ vừa mới đến Thân Giang thôi! Cô Khâu Anh, mẹ của em ấy dẫn Uyển Nhi đến đây để làm ăn.” – Khâu Thiên Thiên nói.

“Chào em, Trần Uyển Nhi.

Anh tên là Dương Kiện.” – Người đàn ông nở nụ cười, chào hỏi với Trần Uyển Nhi.

“Chào anh.” – Trần Uyển Nhi cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại.

“Đúng rồi, còn vị này?” – Dương Kiện nhìn về phía Lâm Mộc.


“Ôi não tôi! Em quên mất, đây là Lâm Mộc, cũng đến từ Giang Nam, thành phố Kim Châu, bạn trai của Trần Uyển Nhi.” – Khâu Thiên Thiên nói.

Khâu Thiên Thiên thì thầm với Dương Kiện: “Em gái em đó giờ chì luẩn quẩn ở địa phương nhỏ bé đó, cho nên cũng chỉ có thể tìm bạn trai ở Kim Châu, gia đình anh ta hình như làm kinh doanh nhỏ ở Kim Châu.”
“Có thể do kiến thức tôi thiển cận, thành phố Kim Châu tôi chưa từng nghe qua.” – Dương Kiện nói.

Dương Kiện nhìn Lâm Mộc: “Tiểu huynh đệ, cậu cũng định đến Thân Giang làm ăn sao? Nơi nhỏ bé trước đây cậu sinh sống không có cửa so với Thân Giang đâu.

Ở Thân Giang, nếu không có tài chính và quan hệ thì muốn kiếm ăn ở đây, xem ra khá chật vật, khó khăn đấy.”
“Cần gì, em gái em nuôi anh ta mà.” – Khâu Thiên Thiên khinh thường nói.

“Ăn bám thì có gì không tốt sao?” – Lâm Mộc nở nụ cười đầy suy tư.

“Hừ, đúng vậy không có chỗ nào nhục nhã cả, rất vinh dự là đằng khác nữa ha? Đúng là không biết xấu hổ!”
Vẻ mặt Khâu Thiên Thiên đầy khinh bỉ: “Em họ, chị thật không hiểu nổi vì sao em lại chọn anh ta làm bạn trai vậy? Đừng trách chị ăn nói khó nghe, mắt em không bị mù chứ?”
“Lâm Mộc cũng không hẳn là ăn bám em, anh ấy cũng rất có bản lĩnh.” – Trần Uyển Nhi mất hứng nói.




Bình luận

Truyện đang đọc