LÂM MỘC BÁO THÙ


Hồi nãy Lâm Mộc mới tới đã ra tay đánh người của ông ta, lúc ông ta quát mắng anh lại hoàn toàn ngó lơ, đương nhiên Kiền Nhị Gia không kiềm nổi cơn giận rồi!
Khi trước Mai Tổng không thèm nể mặt Kiền Nhị Gia, ông ta đã khó chịu lắm rồi, giờ lại thêm một thằng nhóc chui từ xó xỉnh nào không rõ, nhưng nhóc này dám đắc tội với ông ta, thế này thì ông ta biết giấu mặt mũi vào đâu?
Bốp!
Advertisement
Lúc Kiền Nhị Gia giơ cao bình hoa lao tới trước mặt Lâm Mộc, Lâm Mộc không nói hai lời, dứt khoát giáng cho ông ta một cái bạt tai, mạnh tới độ Kiền Nhị Gia bay văng đi rồi nện mạnh xuống nền nhà.

Đám người trong phòng nhìn mà sợ đứng tim.

Đây là Kiền Nhị Gia tiếng tăm vang dội của Ninh Đô đấy nha, vậy mà thằng nhóc này dám ra tay đánh người?
Phải to gan lớn mật đến dường nào chứ?
Đến Thẩm Tịch Dương cũng vô cùng kinh sợ, Lâm Mộc làm vậy có gây ra chuyện lớn không đây?
Lương Đức Quảng gầm lớn: “Thằng nhóc, đây là Kiền Nhị Gia nha, mày..

mày to gan quá rồi đấy! Mai Tổng, thằng nhóc này là người của ông đúng không? Cả ông và nó đều xong đời rồi!”

“Ồ, hóa ra là Kiền Nhị Gia.” Lâm Mộc chỉ bâng quơ ‘ồ’ một tiếng, mặt vẫn phẳng lặng như nước.

Hồi nãy ra tay đánh người anh hoàn toàn không biết kẻ đó là Kiền Nhị Gia.

Lâm Mộc không cần biết người này có thân phận gì đã dám động tay động chân, lý do rất đơn giản, dù là nhân vật tầm cỡ thế nào ở Giang Nam, hôm nay chỉ cần kẻ đó nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lương, Lâm Mộc đều đánh không tha!
Trước đây Lâm Mộc từng nghe đến tên của Kiền Nhị Gia khi Bằng Gia có xung đột với Lư Ngũ Gia ở Cốc Huyền, chính Kiền Nhị Gia là trung gian hòa giải thông qua cách phân thắng bại trận quyết đấu.

“Nhị Gia!” Một tên đàn em của Kiền Nhị Gia vội vàng chạy lên đỡ ông ta.

“Thằng nhóc, mày...!mày dám đánh tao, mày xong đời rồi! Mai Dụ, ông không xong với tôi đâu! Giờ tôi sẽ triệu tập nhân lực, đấu với các người tới hơi thở cuối cùng!” Hai mắt Kiền Nhị Gia như muốn lọt tròng.

Ông ta đường đường là Kiền Nhị Gia, bao năm rồi không bị kẻ nào động tay động chân, nếu giờ không tìm lại chỗ đứng thì sau này còn lăn lộn thế nào ở Giang Nam?
“Câm miệng!” Thư ký Ngô bỗng quát lên một tiếng.

Mọi người đứng trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía Thư ký Ngô, anh ta muốn làm gì thế này?

Chỉ thấy Thư ký Ngô sải bước về phía Lâm Mộc.

“Xem ra cháu tôi muốn ra mặt rồi.” Lương Đức Quảng nở nụ cười.

“Lâm tiên sinh, chẳng ngờ lại có thể gặp anh ở đây.” Thư ký Ngô hạ mình chào hỏi trước.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lương Đức Quảng và Kiền Nhị Gia nhìn thấy cảnh tượng này như bị sét đánh trúng, mặt đều biến sắc!
Đến Thẩm Tịch Dương cũng sợ đứng tim, tuy cô ấy không biết thân phận thực sự của Thư ký Ngô, nhưng khi trước cô ấy tận mắt thấy tất cả mọi người đều có thái độ kính cẩn với người này, Mai Tổng cũng rất dè chừng anh ta.

Thẩm Tịch Dương hiểu rõ đây nhất định là nhân vật lớn, nhưng người này lại cung kính với Lâm Mộc ư? Chuyện gì thế nhỉ?
“Thư ký Ngô, hồi nãy tôi không để ý thấy anh, sao, Lão Từ cũng muốn quản chuyện này à?” Lâm Mộc hỏi.

“Không không, Lâm tiên sinh chớ hiểu lầm, chuyện này không liên quan tới Lão Từ, cũng...!không liên quan tới tôi.” Thư ký Ngô cười khan phủi sạch quan hệ.


Bình luận

Truyện đang đọc