“Thật sao?” Trần Uyển Nhi phấn khích hỏi.
Lão Trần cũng lập tức nói: “Bạn nhỏ Lâm Mộc, cháu có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố cho Uyển Nhi thì tốt quá, cảm ơn cháu nhiều.”
“Lão Trần khách sáo rồi!” Lâm Mộc nói xong thì nhìn Trần Uyển Nhi.
“Đi lên lầu thôi!”
Dứt lời, Lâm Mộc quen đường thuộc lối bước lên lầu.
Trần Uyển Nhi cũng lập tức đi theo.
Trong phòng.
“Lâm Mộc, vậy tôi phải phối hợp như thế nào?” Trần Uyển Nhi hỏi.
“Vẫn như trước thôi.” Lâm Mộc vừa nói vừa quay người tránh đi.
Đợi Trần Uyển Nhi nói ‘xong rồi’, Lâm Mộc mới quay người lại, bước tới cạnh cô nàng.
“Lần điều trị này có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn chút nhé.” Lâm Mộc nói xong thì duỗi tay áp lên lưng cô nàng, bắt đầu vận công.
Lần vận công này kéo dài nửa giờ đồng hồ.
“Xong rồi.” Khi Lâm Mộc thu tay, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Vì Lâm Mộc mới bước chân vào Linh Ý Cảnh, nên anh phải vất vả tiêu hao rất nhiều nội lực mới loại bỏ hoàn toàn độc tố.
“Trong người tôi không còn độc tố nữa sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.
“Được rồi, sau này khỏi cần tôi đến áp chế độc tố cho cô nữa.”
“Tôi xuống nhà trước, cô mặc lại áo đi nhé.”
Lâm Mộc nói xong thì đứng dậy rời đi luôn.
Vốn dĩ loại bỏ hoàn toàn độc tố nên là chuyện đáng vui mừng với Trần Uyển Nhi.
Khi Lâm Mộc mới điều trị những ngày đầu, cô nàng chỉ mong sao quá trình điều trị nhanh chóng chấm dứt, vậy thì không phải chịu đựng tính khí của Lâm Mộc nữa.
Nhưng giờ khắc này, chẳng hiểu tại sao trong lòng cô nàng bỗng vô cớ dâng lên cảm giác hụt hẫng.
“Trong người mình không còn độc tố nữa, vậy sau này, anh ấy.....không cần tới giúp mình điều trị mỗi tuần nữa.” Trần Uyển Nhi nghe lòng trống trải đến lạ.
Khi Trần Uyển Nhi mặc áo vào người rồi xuống lầu, đã chẳng còn thấy bóng dáng Lâm Mộc đâu.
“Ông nội, Lâm Mộc đâu ạ?” Trần Uyển Nhi nhìn quanh nhìn quất.
“Sau khi ông cảm tạ, cậu ta đã rời đi rồi.” Lão Trần nói.
“Cái tên này, cũng không đợi cháu xuống chào một câu hẵng về.” Trần Uyển Nhi dẩu môi nói.
“Sao thế? Chẳng phải trước giờ cháu luôn chán ghét cậu ta à? Dạo này ông thấy cháu lạ lắm, Uyển Nhi, có phải cháu thích Lâm Mộc rồi không?” Lão Trần cười híp mắt nói.
Trần Uyển Nhi đỏ lựng đôi má, lập tức phản bác: “Ông nội, ông nghĩ cái gì đó, sao có thể chứ!”
Dứt lời, cô nàng vội vàng lên lầu.
“Uyển Nhi, Lâm Mộc tuổi trẻ tài cao, hai đứa cháu cũng trạc tuổi nhau, ông nội nghĩ, nếu cháu chấm cậu ta thì có thể thử qua lại.” Lão Trần nói với lên lầu.
Trần Uyển Nhi không đáp, chạy thẳng về phòng rồi đóng cửa lại.
“Không lẽ, mình thích tên nhóc đó thật sao?” Trần Uyển Nhi tựa lưng vào cánh cửa.
...!
Lâm Mộc rời khỏi nhà họ Trần thì lái chiếc xe cũ về khu nhà ổ chuột của ba mẹ anh.
“Ba, mẹ, con về rồi!” Lâm Mộc đẩy cửa bước vào nhà.
Giờ này mẹ anh vẫn đi làm bên ngoài, chỉ có ba anh và em gái ở nhà.
“Thằng nhãi này, gần đây con chạy đi đâu thế hả?” Lâm Đại Sơn vừa thấy Lâm Mộc vào nhà là trách mắng,
“Ba, dạo này con bận chút chuyện ở bên ngoài.” Lâm Mộc giải thích.
“Con thì bận cái gì? Không phải con lại đi điều tra chuyện kia đấy chứ?” Lâm Đại Sơn chất vấn.
“Ba ơi, đừng đoán bừa ạ, con lo chút chuyện làm ăn thôi.” Lâm Mộc cười khổ giải thích.
“Làm kinh doanh? Con không tiền không mối quan hệ, kinh nghiệm cũng không có luôn, con dựa vào cái gì để kinh doanh? Con muốn ba phải nhắc bao lần nữa đây, chăm chỉ làm công việc bây giờ đi, vất vả lắm mới xin được một chân tài xế, đừng có không biết trân trọng như vậy!” Lâm Đại Sơn nghiêm mặt nói.
“Ba, ba dạy đúng lắm, ba đừng tức giận nữa.” Lâm Mộc cười đi tới trước mặt ba mình.
Lâm Mộc không giải thích thêm.
Bởi vì 10 ngày nữa bữa tiệc sẽ được tổ chức, Lâm Mộc sẽ khiến ba anh hiểu được, anh không phải đồ bỏ đi, nỗ lực của anh đã được đền đáp!
Có thể nói, anh chuẩn bị bữa tiệc này cho ba mình.
“Lâm Mộc, ba không muốn giận con, ba muốn con làm việc đến nơi đến chốn, có vậy ba mới không phải tức giận vì con, cái này không khó đâu nhỉ? Dạo này chị họ không liên lạc được với con nên đã gọi tới hỏi, mẹ con nói hết lời mới xin giữ được công việc cho con, ngày mai con tới chỗ chị họ báo cáo, nghe chưa?” Lâm Đại Sơn khuyên bảo hết nước hết cái.
“Con biết rồi ba.” Lâm Mộc cười đáp.
Em gái đang ở phòng ngủ nghe thấy tiếng nói chuyện, vội vàng chạy ra ngoài.
“Anh!” Lâm Lê cười chạy tới trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, thư nhập học của em gái con đã gửi về cách đây vài ngày.
Con bé được nhận vào trường Đại học Phú Hưng.
Vốn dĩ con bé muốn báo cho con biết tin vui này đầu tiên, đợi khi con nhận tháng lương đầu, dẫn em con ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng em nó.” Lâm Đại Sơn nói.
Trước kỳ nghỉ hè, Lâm Lê đã tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Em gái, em được đại học Phú Hưng nhận rồi à, giỏi quá!” Lâm Mộc cười xoa đầu Lâm Lê.
Dù sao đại học Phú Hưng cũng là trường đại học hàng đầu cả nước.
“Em gái con giỏi hơn con nhiều.” Lâm Đại Sơn cười vui vẻ yên lòng.
“Ba, anh trai, đợi em học xong nhất định sẽ giúp gia đình mình tốt hơn!” Lâm Lê tự tin nói.
“Lâm Lê, ba tin con có năng lực này.” Lâm Đại Sơn mặt mày tươi tắn nói.
“Lâm Lê, đi, giờ anh trai đãi em một bữa thật ngon!” Lâm Mộc kéo cánh tay Lâm Lê.
Rầm!
Ngay lúc này, cánh cửa gỗ kiểu cũ của phòng khách đột nhiên bị đá tung ra.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa kéo theo năm - sáu người vạm vỡ xông vào phòng một cách hùng hổ.
“Ông già, các người vẫn không chuyển đi đúng không?” Người mặc áo hoa vừa bước vào liền hét vào mặt Lâm Đại Sơn.
Lâm Lê sợ đến tái mặt.
“Anh Hoa, thư thả thêm chút thời gian, nói sao thì tiền bồi thường cũng phải đàm phán thêm đúng không? Tôi và ông chủ của các anh trước đây từng là bạn bè.
” Lâm Đại Sơn cười.
Rầm!
“Lâm Đại Sơn, mẹ nó, giờ ông là đồ tàn phế rồi, ông tưởng mình vẫn là Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị à? Còn muốn bắt thân với ông chủ tôi?”
Người đàn ông áo hoa một cước đá bay thùng rác trong phòng.
“Anh trai!” Lâm Lê sợ hãi túm chặt cánh tay anh mình.
“Em gái, chuyện này là sao?” Lâm Mộc chau mày hỏi.
“Khu nhà ổ chuột này sắp bị phá bỏ.
Chúng ta không có quyền sở hữu đối với ngôi nhà này, nên họ mới không chịu trả tiền bồi thường.
Dạo trước họ đã tới bắt chúng ta chuyển đi rồi, nhưng..nhưng chúng ta chẳng còn chốn nào mà đi, hơn nữa chuyện bồi thường chưa được quyết định thì chúng ta sẽ không chuyển đi.” Lâm Lê nói..