LÂM MỘC BÁO THÙ


“Tôi dĩ nhiên hiểu được điều này nhưng Thanh Thương Phái cứ bắt buộc chúng ta phải thừa nhận, phải giải thích, phải bồi thường, trong khi đó Tuyết Sơn Phái chúng ta không gây ra chuyện này, làm sao có thể thừa nhận được?” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái sắp điên mất thôi,
Ông ta rất tức giận, cục nợ từ trên trời rơi xuống, bị vu khống nhưng giải thích thì đối phương lại không tin, aaaaa!
Advertisement
Đại trưởng lão khuyên: “Chưởng môn, so sánh việc đi bồi thường với đánh nhau thì…, hay là chuyện này chúng ta cứ nhận là do mình làm đi.

Chúng ta bồi thường, đem chuyện này chìm xuống chứ nếu đánh thật thì Tuyết Sơn Phái chúng ta chắc chắn sẽ chịu nhiều thua thiệt.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.


Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhắm hai mắt lại, trầm ngâm hai giây, uể oải nói: “Cũng được, vậy nghe theo lời của Đại trưởng lão đi.”
Mặc dù trong lòng chưởng môn Tuyết Sơn Phái quả thật rất tức giận nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn ông ta buộc phải lựa chọn như vậy.

Đại trưởng lão gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía chưởng môn Thanh Thương Phái.

“Chưởng môn Thanh Thương Phái, liên quan đến chuyện đoạt tài nguyên, Tuyết Sơn Phái chúng tôi nguyện ý bồi thường!” – Đại trưởng lão nói.

“Nói như vậy là Tuyết Sơn Phái thừa nhận chuyện ở hồ Thiên Sát là do các người làm đúng chứ?” – Chương môn Thanh Thương Phái nói.

“Cái này…, đúng vậy.” – Đại trưởng lão chỉ có thể gật đầu.

“Một kẻ chỉ mới đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong không đủ tư cách để thương lượng với tôi, để cho chưởng môn của các người ra đây nói chuyện với tôi!” – Giọng nói của chưởng môn Thanh Thương Phái vang vọng.

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nghe vậy, ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có hít thật sâu rồi đáp: “Ử.”
“Vậy tại sao trước kia lại bịa ra một đống lý do để lươn lẹo với chúng tôi? Ông thấy mình đủ trình để lươn lẹo với tôi được sao? Ông cảm thấy mấy cái lý do sứt sẹo mà ông nghĩ ra có thể lừa bịp được người khác sao?” – Chường môn Thanh Thương Phái như được tiêm máu gà, đầy khí thế liên tục chất vấn.

“Tôi đã thừa nhận chuyện này, cũng đã đáp ứng bồi thường, ông đừng có hiếp người quá đáng! Đừng ép người đến mức đường cùng, không thì cả hai cùng thua thiệt thôi!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái gầm lên.


“Xem ra là tôi đụng trúng tim đen của ông rồi.

Được, Tuyết Sơn Phái các ông phải bồi thường đồng thời đáp ứng sẽ không cướp đoạt tài nguyên ở hồ Thiên Sát nữa, chỉ cần như vậy Thanh Thương Phái sẽ lập tức rời khỏi chỗ này.” – Chưởng môn Thanh Thương Phái chấp hai tay sau lưng.

“Tuyết Sơn Phái sẽ bồi thường bằng dược liệu là hai cây Nhân Giai thượng phẩm!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.

“Các người chậm chạp không cho Thanh Thương Phái một câu trả lời, ép bọn tôi phải mò đến tận đây mà chỉ đưa có hai cây dược liệu Nhân Giai thượng phẩm để ép chuyện này lắng xuống? Ít nhất phải là một cây dược liệu Địa Giai hạ phẩm!” – Trưởng lão Thanh Thương Phái mạnh mẽ nói.

“Được, một cây dược liệu Địa Giai hạ phẩm.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái mặc dù có chút chết trong tim nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng, chỉ cần dính đến hai chữ Địa Giai thì cho dù là hạ phẩm cũng vô cùng trân quý.

Tuy nhiên, ông ta biết nếu không lấy ra thì mọi chuyện sẽ không thể lắng xuống được.

Sau đó, chưởng môn Tuyết Sơn Phái phân phó Đại trưởng lão đi lấy dược liệu.


“Chưởng môn, dược liệu đang ở bên trong.”
Đại trưởng lão trở lại, đem theo một hộp gỗ giao cho chưởng môn Tuyết Sơn Phái.

Sau khi mở ra kiểm tra, chưởng môn Tuyết Sơn Phái lập tức đem nó giao cho chưởng môn Thanh Thương Phái ở đối diện.

Chưởng môn Thanh Thương Phái thấy đây đúng là loại dược liệu mình cần mới hài lòng gật đầu một cái.

Lần tổn thất này, cuối cùng Thanh Thương Phái cũng thành công đòi lại.




Bình luận

Truyện đang đọc