LÂM MỘC BÁO THÙ

Vương chưởng môn tiếp tục nói: “Vì đảm bảo cho môn phái phát triển, Thiên Khung Phái tuyệt đối sẽ không dễ dàng bán đi những tài nguyên quý báu còn sót lại, nếu Lâm nghị trưởng đã tới Thieen Khung Phái làm khách, phái tôi đương nhiên vô cùng hoan nghênh, thế nhưng nếu Lâm nghị trưởng muốn mua Tử Huyền Thiết, vậy thì quả thực không có gì để bàn luận thêm đâu.”  

Lâm Mộc ngồi uống trà, trong đầu cũng cấp tốc suy nghĩ.  

Trước khi tới Lâm Mộc đã biết muốn mua Tử Huyền Thiết không phải là chuyện dễ dàng.  

Advertisement

Nhưng xem ra độ khó hiện tại còn vượt ngoài dự liệu của Lâm Mộc.  

Advertisement

Uống xong trà, Lâm Mộc đặt chén xuống, ngẩng đầu lên nói: “Vương chưởng môn, nếu như có đủ Liên minh tệ, quý phái cũng có thể dùng chúng để phát triển môn phái có đúng hay không? Liên minh tệ có thể đổi Huyết Tinh, khiến cho quý phái sinh ra càng nhiều cường giả, mà Tử Huyền Thiết cùng lắm chỉ có thể lấy ra để chế tạo hoặc sửa chữa vũ khí.”  

Vương chưởng môn vẫn lắc đầu: “Nếu là những vật khác thì còn có thể thương lượng, thế nhưng Tử Huyền Thiết này xem như là một trân bảo của môn phái chúng tôi, tôi không thể bán.”  

“Vương chưởng môn, coi như cho tôi nợ một ân tình, hiện tại ngài cứ thử đưa ra một cái giá được không?” Lâm Mộc không chịu từ bỏ.  

Vương chưởng môn suy tư, nói: “Nếu cậu nhất định bắt tôi phải báo giá, nể mặt Lâm nghị trưởng tới tận cửa, vậy thì cho cậu một con vậy.”  

Vương chưởng môn vừa nói vừa xòe năm đầu ngón tay.  

“Năm trăm nghìn Liên minh tệ? Được, không cần mặc cả, tôi mua!” lâm Mộc trả lời.  

Năm trăm nghìn Liên minh tuy rằng không phải là con số nhỏ, thế nhưng chỉ cần có thể mua được Tử Huyền Thiết, Lâm Mộc rất sẵn lòng.  

Vương chưởng môn cười, lắc đầu: “Lâm nghị trưởng, có lẽ cậu hiểu lầm ý của tôi rồi, ý tôi nói là năm triệu Liên minh tệ.”  

“Cái gì? Năm triệu Liên minh tệ?” Lâm Mộc hoảng sợ đứng bật dậy.  

Đây tuyệt đối là một con số không lồ!  

Ngay đến cả trưởng lão đang đứng bên cạnh cũng bị mấy con số này dọa sợ.  

Lâm Mộc đứng tại chỗ, nhìn về phía Vương chưởng môn, trên mặt còn mang theo vài phần không vui, nói: “Vương chưởng môn, Liên minh có bán vũ khí Thiên Giai, giá cũng mới chỉ một triệu Liên minh tệ, Tử Huyền Thiết chỉ lf một vật liệu chế tạo, vậy mà ông lại đòi năm triệu? Con số này đủ để mua năm thanh vũ khí Thiên Giai, giá cả này của ông cũng quá là bất hợp lý rồi.”  

“Lâm nghị trưởng, tôi vốn không muốn ra giá, là cậu cứ ép tôi phả ra, nhìn đi, tôi đưa giá rồi cậu lại không vui.” Vương chưởng môn cười xòa buống thõng tay.  

Trong lòng Lâm Mộc đã rõ, Vương chưởng môn đưa ra giá cao như vậy chẳng qua là muốn ép Lâm Mộc bỏ cuộc, ông ấy quyết tâm không muốn bán.  

“Vương chưởng môn, tôi có thể trả một triệu Liên minh tệ, hoặc dùng một thanh vũ khí Thiên Giai để đổi Tử Huyền Thiết. Đương nhiên, chỉ cần ngài ồng ý, Lâm Mộc tôi cũng nhất định sẽ ghi nhớ rõ ân tình này.” Lâm Mộc nói.  

Vương chưởng môn cười, nâng chén trà: “Lâm nghị trưởng, nếu là người Liên minh nợ ân tình thì coi như giá ấy cũng hợp lý, thế nhưng nếu là cậu nợ ân tình thì hình như cũng không có tác dụng gì cho lắm. Thiên Khung Phái là môn phái mạnh nhất trong số các ẩn môn, cảnh giới hiện giờ của tôi cũng là Kết Đan cảnh trung kỳ, luận cảnh giới, tôi cũng không kém hơn Lâm nghị trưởng.”  

“Luận ân tình, nếu là Minh chủ của các cậu nợ ân tình thì còn hữu dụng.”  

Những lời này của Vương chưởng môn đã tỏ rõ thái độ, ông không thèm để ý đến phần ân tình này của Lâm Mộc.  

Dù sao thì có ai sẽ cảm thấy một người có cảnh giới thấp hơn mình nợ mình một ân tình là một điều hữu dụng cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc