LÂM MỘC BÁO THÙ

Lâm Mộc kinh ngạc không thôi.  

Đến lúc này, anh mới vỡ lẽ, rốt cuộc cơ duyên của di tích này là gì.  

“Tiền bối, hình ảnh người lưu lại trong quan tài đá có thể giao tiếp với tôi không?” Lâm Mộc hỏi.  

Advertisement

Bóng người không đáp.  

Hiển nhiên, nó không thể giao tiếp với anh, bóng người này chỉ là hình ảnh có giọng nói mà thôi.  

Advertisement

Bóng người chỉ về phía bên trái, nói: “Bức tường kia là cánh cửa bí mật, trong đó được ta thiết lập một Tụ Linh Trận. Sau mấy ngàn năm, có lẽ Linh Trận đã hội tụ được không ít thiên địa linh khí, coi như để lại cho ngươi chút lợi ích! ”  

“Đúng rồi, ta là Long Văn Khanh. Nhớ kỹ, nếu thời đại ngươi đang sống, trận pháp đã suy tàn, hãy khiến nó huy hoàng trở lại! ”  

Sau khi nói xong câu cuối cùng, bóng người hoàn toàn tan thành mây khói.  

Lâm Mộc đi tới trước quan tài đá, cúi đầu nhìn vào trong, quả nhiên bên trong có một cái nhẫn trữ vật.  

Chắc chắn Trận pháp truyền thừa mà vị tiền bối ban nãy nhắc tới nằm trong nhẫn trữ vật này.  

Lâm Mộc lập tức truyền nội lực vào nhẫn trữ vật để kiểm tra.  

“Ơ! Không gian trong nhẫn trữ vật này lớn vậy sao?” Lâm Mộc kinh ngạc.  

Diện tích không gian trong nhẫn trữ vật khoảng hơn ba trăm mét vuông.  

So sánh nhẫn trữ vật của anh với cái này, chẳng khác nào súng bắn chim thay bằng đại bác!  

Trong nhẫn trữ vật của tiền bối ban nãy có vài cuốn Bí tịch trận pháp. Ngoài ra còn có tài liệu ghi chép cách cấu tạo nên trận pháp.  

Mọi thứ được lưu trữ trong nhẫn đều liên quan tới trận pháp.  

Kiểm tra xong, Lâm Mộc đeo nhẫn trữ vật vào ngón tay.  

Từ nay về sau, nhẫn trữ vật này là của anh rồi.  

“Xem thử Bí tịch trận pháp nào!” Lâm Mộc rút một cuốn Bí tịch ra từ nhẫn trữ vật.  

Trên trang tiêu đề có một câu viết, Bí tịch trận pháp này do Long Văn Khanh nghiên cứu ra.  

Cuốn bí tịch này bắt đầu viết từ bước nhập môn của trận pháp.  

Lâm Mộc lẩm bẩm: “Tiền bối Long, thật hổ thẹn, tuy tôi mở được cửa đá và bia đá, nhưng chưa từng học gì về trận pháp, tôi dựa vào năng lực đặc biệt của bản thân để phá giải nó mà thôi!”  

Dù sao lúc trước tiền bối Long Văn Khanh cũng nói, người có thể tới được đây ắt có thành tựu trong lĩnh vực trận pháp, hoặc có thiên phú hơn người về phương diện này.  

Nhưng Lâm Mộc không thuộc cả hai trường hợp trên.  

Lâm Mộc nói tiếp: “Có điều, nếu tôi đã nhận được nó, tôi nhất định sẽ nỗ lực nghiên cứu. Nếu tôi thực sự không có thiên phú trong phương diện này, nếu tôi không thích hợp đi trên con đường này, không thể giúp trận pháp huy hoàng trở lại, tôi sẽ tìm người có thiên phú về trận pháp rồi truyền lại tất cả những thứ lưu lại trong nhẫn trữ vật này cho người đó!”  

Chỉ vì thích thú và đam mê trận pháp, vị tiền bối Long Văn Khanh mới thiết lập nên di tích này, lưu lại truyền thừa, tạo phúc cho hậu nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc