“Lâm Mộc, hai ta cô nam quả nữ, anh…Anh đối với tôi không tồn tại một tí suy nghĩ đen tối nào sao? Tôi tự nhận mị lực của mình cũng không tệ nha.” – Trần Uyển Nhi không nhịn được tò mò, nhỏ nhẹ hỏi.
“Từ khi đi theo sư phụ, tôi đã học được cách kiểm soát hành động của mình bằng lý trí, tuyệt đối không để cho dục vọng chi phối.
Định lực hiện tại của tôi rất vững vàng, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến nên cô cứ yên tâm.” – Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Advertisement
“Ừm…tôi biết rồi, mau ngủ đi.” – Trần Uyển Nhi nhắm mắt lại.
Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều chuyện khiến cơ thể cô mệt rã rời, chỉ một lát sau Trần Uyển Nhi đã chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái kiều diễm ướt át đang nằm trong lòng mình, Lâm Mộc bắt bản thân phải đè những suy nghĩ rối rắm trong lòng xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng cho dù đang nghỉ ngơi, Lâm Mộc vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, chỉ một chút động tĩnh cũng đủ khiến anh lập tức tỉnh dậy.
Thành phố Thân Giang.
Bên trong biệt thự của Khâu Anh.
“Uyển Nhi là mẹ…Mẹ đã hại con!” – Khâu Anh ngồi tê liệt trên ghế salon, khóc lóc thống khổ, gương mặt đầy nước mắt, nước mũi.
Chính Khâu Anh cũng không ngờ Trần Uyển Nhi sẽ chết chung với Lâm Mộc.
Mấy năm qua, bà ta đã không thực hiện tròn bổn phận của một người mẹ.
Bây giờ, bà ta thậm chí còn đẩy chính con gái mình vào chỗ chết.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, Khâu Anh càng đau đớn tột cùng, sự tự trách như muốn nuốt chửng bà ta.
Người đó đã cam kết với bà, trước khi phát nổ sẽ mang Trần Uyển Nhi thoát khỏi đó.
Vậy mà…Điều này khiến bà ta chịu một đả kích rất lớn.
Nhưng việc đã đi tới nước này, bà ta có hối hận thì cũng đã muộn màng mất rồi.
Ngày thứ hai, trên đảo nhỏ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua những tầng mây, chiếu sáng vùng biển xanh biếc, sóng gợn lăn tăn.
Trên hòn đảo nhỏ ngập tràn ánh nắng.
Trần Uyển Nhi dụi mắt, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn chút lim dim chưa muốn tỉnh.
“Cô dậy rồi á.” – Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi đang nằm trong lòng mình, nói.
“Lâm Mộc, anh dậy từ khi nào vậy?” – Trần Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
“Đã một lúc rồi, chỉ là thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không dám di chuyển sợ đánh thức cô.” – Lâm Mộc nói.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của Lâm Mộc đã khôi phục.
“Lâm Mộc, anh có khát không? Đói không?” – Trần Uyển Nhi chép miệng, đôi môi cô khô khốc.
Hôm qua ở dưới biển chạy thoát thân, vốn đã tiêu hao nhiều thể lực vậy mà từ chạng vạng tối qua đến bây giờ, cô lại chưa được uống một giọt nước hay ăn bất cứ thứ gì.
“Nước biển không thể uống, tôi sẽ đi vào trong đảo tìm nước ngọt vậy.” – Lâm Mộc đứng dậy.
Không ăn không uống mấy bữa đối với Lâm Mộc hoàn toàn không thành vấn đề nhưng Trần Uyển Nhi thì khác, dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường.
“Vậy…Vậy anh sớm quay lại nha.” – Trần Uyển Nhi có chút khẩn trương.