LÂM MỘC BÁO THÙ

 “Tôi đã nói những điều cần nói rồi, tôi xin phép rời đi trước.”   

 

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Phàm Thiệu nói xong liền đứng dậy rời đi.  

Advertisement

 

“Phàm Minh chủ, tôi tiễn anh.”  

 

Chung Hào đứng dậy đưa Phàm Thiệu ra đến cửa biệt thự.  

 

Sau khi Phàm Thiệu rời đi.  

 

"Uông sư, tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ một ngón tay của con gái tôi bị cắt bỏ một cách vô ích như vậy sao?"  

 

Uông sư vội vàng nói: "Chung hội trưởng, Lâm Mộc đó rất mạnh, lại có người của Liên minh Tu Hành Giả chống lưng, chúng ta không thể đối phó cậu ta thêm nữa, nếu không, thật sự có khả năng chúng ta sẽ mất mạng!"  

 

"Nhưng tôi không cam lòng." Chung Hào nhắm mắt lại, yếu ớt lắc đầu.  

 

Chung Hào ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm rồi, có khi nào phải chịu tổn thất lớn như vậy đâu?  

 

Bây giờ, ông ta chỉ có thể cắn răng, nuốt cục tức vào bụng.  

 

“Chung hội trưởng, nếu ngài thật sự muốn, chúng ta có thể dùng sức mạnh của người khác để trả thù một cách gián tiếp, chỉ cần không được trực tiếp tham gia vào việc đó là được.” Uông sư nói.  

 

"Ồ? Phương pháp gián tiếp như thế nào?" Chung Hào nhìn Uông sư.  

 

Uông sư nói: "Chung hội trưởng, tôi vừa nhờ người hỏi thăm, quán chủ của Tiên Hạc võ quán không muốn giúp chúng ta vì ông ta đã từng giao chiến với Lâm Mộc trước đây và đã bị thua.”  

 

"Có chuyện này sao? Ông ta không phải là người mạnh nhất ở Thân Giang sao?” Chung Hào kinh ngạc.  

 

"Đúng vậy, nhưng lại thất bại trong tay Lâm Mộc, nhất định là sẽ chịu đả kích lớn, tôi nghĩ trong lòng ông ta nhất định rất bất bình, chúng ta không tìm Lâm Mộc để báo thù, nhưng có thể để quán chủ Tiên Hạc võ quán đi trả thù thay chúng ta.” Uông sư nói.  

 

Trên mặt Uông sư lộ ra một nụ cười gian xảo: “Bằng cách này, chúng ta sẽ không bị liên lụy mà vẫn đạt được mục đích là trả thù Lâm Mộc.”  

 

Chung Hào khó hiểu: “Uông sư, ông không biết sao? Hôm nay tôi đi gặp ông ta, vừa nghe đến Lâm Mộc, sắc mặt ông ta đã lập tức thay đổi, nếu có khả năng trả thù Lâm Mộc thì sợ là ông ta đã ra tay từ lâu rồi."  

 

Uông sư cười: "Chung hội trưởng, đó là lý do tại sao tôi nói rằng chúng ta chỉ bí mật ủng hộ ông ta báo thù, có sự ủng hộ bí mật của chúng ta, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác. "  

 

Chung Hào cũng trở nên quan tâm:" Làm thế nào để có thể bí mật ủng hộ được? Uông sư đã nói như vậy, chắc trong lòng đã có một kế hoạch rồi đúng không?”  

 

Uông sư đến gần Chung Hào, thì thào nói nhỏ bên tai ông ta.  

 

“Chà, phương pháp của ông khá tốt, cũng đảm bảo được chúng ta hoàn toàn không liên quan gì cả.” Chung Hào trên mặt lộ ra một nụ cười.  

 

Ngay lập tức, Chung Hào dặn dò: "Uông sư, chuyện này tôi không tiện ra mặt, chỉ có thể nhờ ông đi làm thay."  


... 

Bình luận

Truyện đang đọc