LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Cuối cùng Lâm Mộc đã giải quyết Khô Lâu Hội, nhà họ Lâm có thể yên tâm ngủ ngon rồi.  

 

“Lâm tiên sinh, anh tiêu diệt Khô Lâu Hội, đối với nhà họ Lâm tôi chính là ân tình lớn, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm điều này.” Lâm Hạ vỗ ngực bày tỏ lòng cảm kích.  

 

“Sau này Lâm tiên sinh có chuyện gì cần giúp ở Thành phố Thân Giang thì cứ việc nói với chúng tôi.”  

Advertisement

 

Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân hiểu rõ, Khô Lâu Hội ẩn mình trong tối, thủ đoạn lại vô cùng độc ác nham hiểm, muốn đối phó với chúng cực kỳ khó khăn.  

 

Lâm Mộc có thể tiêu diệt Khô Lâu Hội, chứng tỏ thực lực của anh rất phi phàm.  

 

“Hang ổ của Khô Lâu Hội bị tôi thiêu đốt, có lẽ vẫn cần thu dọn tàn cuộc, tôi phải phiền nhà họ Lâm giúp thêm rồi.” Lâm Mộc nói.  

 

“Được, nhà họ Lâm sẽ tận tâm tận lực làm chuyện này.” Lâm Hạ lập tức đồng ý.  

 

Lâm Mộc báo địa chỉ gara cho Lâm Hạ, sau đó cầm bảng danh sách rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.  

 

Tổ chức ám sát anh là Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang đã bị tiêu diệt, giờ đây anh có thể tạm thời yên tâm rồi.  

 

 

 

“Uyển Nhi, sao cô chưa ngủ?” Vừa bước vào phòng khách, Lâm Mộc đã phát hiện ra Trần Uyển Nhi đang ngồi ở sofa.  

 

“Đương nhiên là chờ tin tức của anh nha, anh điều tra thế nào rồi?” Trần Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Mộc về.  

 

“Điều tra ra rồi, Khô Lâu Hội là kẻ đầu sỏ kích nổ du thuyền, tôi đã phá tan hang ổ của chúng rồi.” Lâm Mộc nói.  

 

“Khô Lâu Hội? Chính là thế lực truy sát Lâm Hạo Quân mà chúng ta gặp trên đường ngày ấy à? Sao họ phải kích nổ du thuyền thế?” Trần Uyển Nhi kinh ngạc không thôi.  

 

“Tôi là mục tiêu cần giết của bọn họ, nhưng trước mắt tôi tạm thời chưa rõ mục đích và động cơ của tổ chức này.” Lâm Mộc nói.  

 

“Mục tiêu cần giết là anh? Sao nghe hơi kỳ lạ nhỉ?” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.  

 

“Đúng là hơi kỳ lạ thật, nhưng không dễ gì điều tra rõ đâu, gần 1h sáng rồi cô mau đi ngủ đi, chuyện khác để nói sau.”  

 

Lâm Mộc nói xong thì lên lầu.  

 

Trần Uyển Nhi ngáp một cái rồi cũng lên lầu ngủ.  

 

Vào phòng, Lâm Mộc lấy cây súng thu được ở Khô Lâu Hội ra xem.  

 

“Súng gì thế nhỉ? Sao trước kia chưa từng nghe thấy có loại vũ khí như này?” Lâm Mộc bắt đầu nghiên cứu.  

 

Cấu tạo của loại súng này khác hoàn toàn so với các loại súng lục thông thường.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc