LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bây giờ Sư huynh đã là Kết Đan Cảnh, bao tu sĩ nằm mơ cũn muốn được chung đội với người có tu vi cao siêu như Sư huynh.  

<

Thành phố an toàn Bình Phụng  

Advertisement

Trên đường đi, Lâm Mộc đã gửi tin nhắn thông báo cho Sư huynh, anh đang trên đường tới Thành phố Bình Phụng.  

Sư huynh dặn Lâm Mộc tới nơi thì ở trong thành phố chờ anh ấy, anh ấy và La Văn Thành đến sẩm tối mới quay lại nội thành.  

Sau khi Lâm Mộc tới Thành phố an toàn Bình Phụng.  

“Tìm một nơi ngồi nghỉ rồi chờ Sư huynh!” Lâm Mộc đi dạo một chốc rồi tới cổng một khách sạn.  

Sau khi vào khách sạn.  

“Sắp xếp cho tôi một phòng bao!” Lâm Mộc nói với cô lễ tân khách sạn.  

“Tiên sinh, chi phí một phòng bao của chúng tôi ít nhất năm mươi vạn tệ!” Cô lễ tân cười.  

“Đắt vậy ư? Khách sạn của các cô là hắc điếm hả?” Lâm Mộc chau mày hỏi.  

“Tiên sinh, lẽ nào anh không biết tình hình chi phí thời buổi bây giờ sao? Hiện nay tài nguyên khan hiếm, các thực phẩm cao cấp đều vô cùng đắt đỏ, chi phí ở  khách sạn hạng sang như chúng tôi đương nhiên cao rồi, thuê một phòng bao hết hơn trăm vạn tệ cũng là chuyện hết sức binh thường! ” Cô lễ tân cười giải thích.  

“Tôi biết rồi, cô sắp xếp cho tôi một phòng bao đi.” Lâm Mộc nói.  

Trong tài khoản ngân hàng của anh còn rất nhiều tiền, khi trước bắt chẹt được tiền tiêu trừ tai họa từ hai kẻ thù ở Thành phố Thân Giang, sau đó vào Tổng bộ của Liên minh hoàn toàn không dùng tới tiền nhân dân tệ.  

“Tiên sinh, chi phí thấp nhất của một phòng bao là năm mươi vạn tệ nha, anh chắc chắn chưa?” Cô lễ tân vẫn cười nói.  

“Tôi chắc chắn.” Lâm Mộc trả lời.  

“Được, mời anh đi bên này.” Cô lễ tân làm động tác mời.  

Một người phục vụ lập tức bước lên trước dẫn Lâm Mộc tới phòng bao.  

Lâm Mộc thầm than, quả nhiên anh xa rời thế tục quá lâu mà, chẳng hay gì về vật giá bây giờ cả.  

Bình luận

Truyện đang đọc