LÂM MỘC BÁO THÙ


“Cướp tài nguyên gì? Chưởng môn Thanh Thương Phái, rốt cuộc ông đang nói cái gì thế? Tôi đang muốn hỏi ông, vừa liên lạc đã bày ra giọng điệu và thái độ này, rốt cuộc ông có ý gì?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái lơ mơ.

Ông ta chẳng biết đầu đuôi ngọn ngành, vừa nhận điện thoại đã bị chửi mắng?
Advertisement
“Ông còn giả ngây giả ngô với tôi à, Tuyết Sơn Phái của ông làm cái gì lẽ nào ông không biết? Hồ Thiên Sát là địa điểm có tài nguyên mà Thanh Thương Phái chúng tôi chiếm giữ, Trưởng lão bên Tuyết Sơn Phái các ông chạy tới cướp tài nguyên, còn đánh Trưởng lão của môn phái tôi bị thương không nhẹ, giờ ông nhất định phải nghe tôi nói hai năm rõ mười từng tội danh của Tuyết Sơn Phái ông sao?” Chưởng môn Thanh Thương Phái nghiêm giọng chất vấn.

Dù chỉ trò chuyện qua điện thoại, vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ của Chưởng môn Thanh Thương Phái.


“Xằng bậy! Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi không thể chạy tới tỉnh Dương Hà cướp tài nguyên được, ông đừng có ngậm máu phun người! Tôi thấy ông đang cố tình tìm cớ để gây sự với Tuyết Sơn Phái đúng không? Ông tưởng Tuyết Sơn Phái là quả hồng mềm chắc? Nói gì cũng phải có chứng cứ! Ông chứng minh thế nào về việc Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi cướp tài nguyên bên ông?” Mặt Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng hiện vẻ tức giận.

Đương nhiên Chưởng môn Tuyết Sơn Phái tức giận rồi, ông ta hoàn toàn không phái người đi làm loại chuyện cướp giật đó, Trưởng lão Tuyết Sơn Phái cũng không thể chạy tới tỉnh Dương Hà cướp tài nguyên mà không có lệnh của Chưởng môn ông ta.

“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, tôi đã nói rõ tên rồi, ông còn già mồm hả? Lúc người của Tuyết Sơn Phái ông tháo chạy đã đánh rơi lệnh bài, lúc này trong tay tôi đang nắm giữ bằng chứng sắt đấy! Đối phương còn điều động Cực Băng Chưởng, đây cũng là chứng cứ nhỉ? Ông còn dám già mồm nữa không?” Chưởng môn Thanh Thương Phái nghiêm giọng chất vấn.

“Lệnh bài Trưởng lão? Cực Băng Chưởng?” Đồng tử của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái co rút.

“Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, ông nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào? Ông nhất định phải cho Thanh Thương Phái chúng tôi một lời giải thích hợp lý!” Chưởng môn Thanh Thương Phái nói giọng phẫn nộ.

“Ai! Là ai giá họa cho Tuyết Sơn Phái tôi!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đứng phắt dậy, trong mắt dâng lên lửa giận.

“Ông còn diễn kịch với tôi nữa à? Hừ, ông thật sự cho rằng bổn Chưởng môn là đứa trẻ lên ba dễ lường gạt ư? Nếu Tuyết Sơn Phái ông không phải môn phái ẩn dật số một Giang Nam, đến cơ hội thương lượng tôi cũng không cho ông mà sớm dẫn người tới đánh từ lâu rồi! Tôi cho ông thời gian bảy ngày, hãy cho tôi câu trả lời và sự bồi thường mà Thanh Thương Phái hài lòng, bằng không cứ chờ nhận hậu quả đi! ” Chưởng môn Thanh Thương Phái quăng lại một câu rồi dứt khoát cúp điện thoại.


“Khốn kiếp!”
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái thấy đầu bên kia cúp điện thoại, ông ta tức giận mắng một câu, sắc mặt cực kì khó coi.

Chuyện này không phải do Tuyết Sơn Phái gây ra, sao bọn Thanh Thương Phái lại đe dọa ông ta phải cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng còn yêu cầu bồi thường?
Ông ta thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra!
“Chưởng môn, chuyện này có hình như có chút bất ổn.” – Đại trưởng lão đứng kế bên nói.

“Phải là rất bất ổn mới đúng! Tuyết Sơn Phái không gây ra chuyện này, tại sao lại lôi đầu chúng ta ra tính sổ?! Thật là quá đáng!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái giận đến xanh mặt.


“Nhưng ông ta nói đang giữ lệnh bài của vị trưởng lão nào đó trong Tuyết Sơn Phái làm bằng chứng, chuyện này…Cuối cùng là cái gì đang diễn ra? Chẳng lẽ là do Tứ trưởng lão gây ra? Có khả năng Tứ trưởng lão chưa chết mà chỉ đang lẩn trốn Tuyết Sơn Phái chúng ta, chạy đến tỉnh Dương Hà?” – Đại trưởng lão suy đoán.

Dù sao các trưởng lão của Tuyết Sơn Phái đều đang giữ lệnh bài, chỉ có Tứ trưởng lão hiện tại đang mất tích nên lệnh bài mà họ đề cập đến chỉ có thể là của ông ta.

“Không thể nào, Tứ trưởng lão theo tôi đã nhiều năm, lòng trung thành tuyệt đối không có gì để nghi ngờ, ông ta chắc chắn sẽ không phản bội Tuyết Sơn Phái!” – Chưởng môn Tuyết Sơn Phái kiên quyết nói.




Bình luận

Truyện đang đọc