LÂM MỘC BÁO THÙ


“Nó đương nhiên khác trước, ngày xưa nó là công tử nhà giàu, bây giờ là công tử nhà nghèo, Lâm Lê, con đừng nói đỡ cho anh trai nữa.” Lâm Đại Sơn nghiêm giọng.
Sau đó ông ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, sáng mai mẹ dẫn con tới chỗ bác của con, để bác ấy giới thiệu công việc cho con, bằng không cứ dựa vào con thì chẳng thể nào tìm được việc.”
“Ba, con có việc riêng cần làm, ba đừng lo lắng vấn đề công việc của con.” Lâm Mộc nói.
“Gì cơ? Con vẫn muốn em gái mình phải đi làm thêm kiếm tiền à? Nếu không muốn thì ngoan ngoãn đến nhà bác con đi.” Lâm Đại Sơn nghiêm mặt.
Lâm Đại Sơn đã nói đến mức này, Lâm Mộc chỉ có thể câm nín.
Anh còn phản đối thì kiểu gì Lâm Đại Sơn cũng cho là anh không muốn đi làm.
“Được rồi, cứ quyết định thế đi, mau ăn cơm thôi!” Lâm Đại Sơn cầm bát lên.
Lâm Mộc thấu hiểu tại sao Lâm Đại Sơn lại hung dữ với anh đến vậy, một vì ông thất vọng về anh, hai vì ông muốn thông qua cách làm nghiêm khắc này để khích tướng anh, không để anh tiếp tục làm đồ bỏ đi nữa.
Buổi tối.
Vì diện tích nhà khá nhỏ nên việc chia phòng ngủ trở thành vấn đề nan giải sau khi Lâm Mộc trở về.
Vốn dĩ căn nhà chỉ có một phòng ngủ, ba mẹ anh nhường cho Lâm Lê, còn hai ông bà ngủ phòng khách.
Bây giờ Lâm Đại Sơn sắp xếp cho em gái ngủ cùng mẹ, còn Lâm Mộc trải nệm dưới sàn ở phòng khách.
Lâm Mộc nằm trên tấm nệm, nhắm nghiền hai mắt, lặng yên không một tiếng động lưu chuyển thủ thuật《Hành Khí Quyết.》

5 năm sống trong núi, mỗi ngày Lâm Mộc đều phải tu luyện.
Bây giờ ba anh cũng ngủ trong phòng khách, anh chỉ đành lặng lẽ tiến hành.
Việc tu luyện cần thông qua luyện khí, luyện khí chú trọng hít vào thở ra, dùng hơi thở để vận khí, đưa khí vào trong cơ thể, củng cố và tăng cường sức mạnh trong cơ thể.
Lâm Mộc đã tu hành được 5 năm, đương nhiên đã sớm quen với việc tu luyện này.
Tu luyện nội công được chia thành nhiều cảnh giới: Cố Cơ Cảnh, Khai Linh Cảnh, Linh Ý Cảnh, Linh Phách Cảnh.
Mỗi cảnh giới lại chia ra sơ kỳ, trung kỳ, và đỉnh phong.
Khi nào anh học được cách dùng hơi thở để vận khí, dẫn khí vào cơ thể, thì anh đã bước chân vào cảnh giới đầu tiên, Cố Cơ Cảnh.
Muốn làm được điều ngày cũng không hề dễ dàng, cần có người dẫn dắt nhập môn.
ở cảnh giới Cố Cơ, bởi vì anh học được cách dẫn khí vào cơ thể, cho nên cơ thể khỏe mạnh hơn và các cơ quan nội tạng cũng được rèn luyện, kết quả là sức mạnh và thể chất của người ở Cố Cơ Cảnh được cải thiện đáng kể so với người thường.
Tiến lên cảnh giới tiếp theo ‘Tụ Khí Cảnh’ lại như bước vào một khoảng trời khác.
ở Cố Cơ Cảnh, anh chỉ có thể dẫn khí vào cơ thể khiến cơ thể mạnh hơn, nhưng không thể tụ khí trong cơ thể.
Còn Tụ Khí Cảnh, anh có thể nắm bắt thành công khả năng tụ khí trong cơ thể, ngưng kết thành nội lực.

Có thể nói, đạt đến cảnh giới này mới thật sự coi như đặt chân vào cánh cửa tu hành, trở thành tu sĩ có nội công.
Dưới sự điều khiển nhịp nhàng của ý niệm, sức mạnh trong cơ thể lưu chuyển trong cơ bắp toàn thân, chẳng những khiến cơ thể nhanh nhẹn nhẹ nhàng hơn, còn có thể phát ra những đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ.
Trong giới tu hành, Tụ Khí Cảnh được tôn xưng là Thiên Sĩ.
Lúc trước đối đầu với Hoa La Hán, đối phương còn tưởng Lâm Mộc có tu vi Tụ Khí Cảnh.
Cảnh giới tiếp theo là Khai Linh Cảnh, người đạt đến tu vi này có khả năng bộc phát nội lực, phóng thích nội lực để tấn công dù bị ngăn cách bởi khoảng không.
Người đạt tới tu vi Khai Linh Cảnh được tôn xưng là Thiên Sư, bản lĩnh siêu phàm.
Bây giờ Lâm Mộc đang ở cảnh giới Khai Linh Cảnh.
Chỉ vỏn vẹn 5 năm, anh đã đạt tới cảnh giới này, nói ra có hơi khoa trương.
Theo như sư phụ phân tích, cơ bản của tu hành là dẫn khí vào cơ thể, mà ở thời đại này, linh khí trong không khí tương đối yếu, cho nên việc tu luyện sẽ càng khó khăn.
Vậy nên, việc tu luyện đã sớm suy tàn.
Lâm Mộc chỉ tu luyện 5 năm đã đạt đến Khai Linh Cảnh là nhờ có Chí Tôn Tích, đây cũng là nguyên nhân ngày ấy sư phụ nhận anh làm đồ đệ.
Bây giờ, Lâm Mộc chẳng những đạt tới Khai Linh Cảnh, anh còn ở đỉnh phong của cảnh giới này.

Lần này trước khi Lâm Mộc xuống núi, sư phụ nói: “Những gì học được từ sách vở chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.” Từ khi trở thành tu sĩ, Lâm Mộc chưa từng trải qua rèn luyện thực tế, chỉ ngày ngày tu luyện ở miếu đạo quán, nếu muốn đột phá lên cảnh giới tiếp theo, cần phải lang bạt và rèn luyện để có thêm kinh nghiệm, từ đó cảm ngộ được nhiều điều.
Ngoài ra, sư phụ còn nói chỉ còn thời gian 2 năm gì đó, thời gian rất gấp gáp.
Lâm Mộc hoàn toàn không hiểu tại sao sư phụ lại nói vậy.

Anh nhiều lần gặng hỏi nhưng sư phụ chỉ lắc đầu, nói bây giờ anh biết cũng không giải quyết được gì, sau đó kêu anh giải quyết chuyện gia đình trước, xong xuôi thì chăm chỉ rèn luyện.
...
Bệnh viện Nhân Ái Kim Châu, phòng chăm sóc đặc biệt.
Chu Khôn nằm trên giường bệnh chờ điện thoại, Hàn Mông lan ngồi canh bên giường, mặt mày tái mét.
Cô ta thầm nghĩ, nếu Chu Khôn liệt nửa người suốt phần đời còn lại, cô ta có khác gì góa phụ không?
Ngay lúc này, di động của Chu Khôn đổ chuông.
“Là nhà họ Tôn gọi à? Mau! Mau bắt máy cho anh!” Chu Khôn kích động không thôi.
Hàn Mông lan mau mắn nhận máy, đưa đến bên tai Chu Khôn.
“Anh Tôn, anh phải làm chủ chuyện này cho em!” Điện thoại vừa nối máy, Chu Khôn đã khóc lóc kể lể.
“Đứa nào làm?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới lời chất vấn lạnh như băng.
“Là Lâm Mộc của tập đoàn Lâm Thị.” Chu Khôn tha thiết nói.
“Lâm Mộc? Là con trai của Lâm Đại Sơn ư? Khốn kiếp! Nếu anh nhớ không nhầm, nó là công tử nhà giàu chẳng chút bản lĩnh, sao nó có thể đánh cậu tàn phế hả?”
“Anh Tôn, thằng nhóc đó quả thực là đổ bỏ đi...!Nhưng...nhưng không biết Lâm Mộc dùng thủ đoạn gì, mà cháu gái của lão Trần – Trần Uyển Nhi cũng đến hôn lễ chống lưng cho anh ta, cho nên em mới chịu thiệt như vậy!” Chu Khôn ấm ức nói.

“Cậu nói cái gì? Lão Trần giúp đỡ?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói kinh ngạc.
“Ông cụ Trần này, nghỉ hưu rồi không lo dưỡng lão, còn thích lo chuyện bao đồng, ông ta thích xía vào chuyện gì chẳng được, đằng này cứ muốn xía vào chuyện của nhà họ Tôn cơ!” Người ở đầu kia điện thoại vô cùng khó chịu nói.
“Anh Tôn, em vì anh mà trở mặt thành thù với nhà họ Lâm, Lâm Mộc đến trả thù em, anh Tôn nhất định phải giúp em!”
Chu Khôn nói tiếp: “Đúng rồi, anh Tôn, khi ấy Lâm Mộc còn nói sẽ điều ra rõ ràng kẻ đứng sau lưng em, cho dù kẻ đó là ai, anh ta cũng bắt phải trả giá đắt!”
“Hừ! Nực cười! Một thiếu gia bỏ đi như cậu ta mà cũng muốn sa vào vũng nước đục này ư? Đúng là mộng tưởng hão huyền! Nếu cậu ta ngoan ngoãn làm đồ bỏ đi thì tha mạng, còn muốn báo thù? Vậy anh sẽ cho cậu ta biết thế nào là lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này!” Điện thoại truyền tới giọng nói âm u lạnh lẽo.
“Anh Tôn, được vậy thì tốt quá.

Chỉ là..Liệu lão Trần có bảo vệ anh ta không?” Chu Khôn hơi lo lắng.
Chu Khôn hiểu rõ, nhà họ Tôn muốn tiêu diệt 1 Lâm Mộc cỏn con thì quá dễ dàng.

Nhưng chuyện này có dây dưa tới lão Trần, anh ta không rõ mối quan hệ của hai người đó, liệu lão Trần có ra tay giúp Lâm Mộc nữa không.
“Yên tâm! Anh sai người ra tay, lão Trần không điều tra ra đâu! Dù có tra ra, lão Trần cũng làm gì được nhà họ Tôn của anh? Lẽ nào lão Trần lại đối đầu với nhà họ Tôn chỉ vì một người dưng?”
“Vâng vâng, anh Tôn nói đúng lắm.” Chu Khôn cuống quýt phụ họa..


Bình luận

Truyện đang đọc