LÂM MỘC BÁO THÙ


“Lâm Mộc, có phải con lại gặp phiền phức gì không?” Cuộc gọi vừa kết nối, sư phụ anh đã hỏi.

“Sư phụ, sao người lại biết?” Lâm Mộc kinh ngạc.

“Không gặp phiền phức lớn, con sẽ không liên lạc với ta, nói đi, là chuyện gì.” Sư phụ bình tĩnh hỏi.

Advertisement
“Sư phụ, con diệt nhà họ Tôn ở Ninh Đô, nhưng Ông cụ Tôn ở mãi Châu u xa ngoài tầm với nên con không vút roi tới được, nào ngờ ông cụ này có mối quan hệ với Tuyết Sơn Phái, nhờ Tuyết Sơn Phái phái người tới giết con.”
Lâm Mộc nói tiếp: “Khoảng 1 giờ trước, một Trưởng lão Tuyết Sơn Phái có tu vi Linh Ý Cảnh trung kỳ bỗng nhiên ra tay với con, con thôi động Chí Tôn Tích mới miễn cưỡng giết được ông ta, nhưng cũng coi như gây thù chuốc oán với Tuyết Sơn Phái rồi.”
“Lâm Mộc, con sợ rồi sao?” Sư phụ trong điện thoại vẫn nói giọng bình tĩnh, chẳng chút đổi thay cảm xúc khi nghe Lâm Mộc gây thù với Tuyết Sơn Phái.

“Sư phụ, dù sao con một thân một mình đối đầu với cả một môn phái, còn là môn phái ẩn dật số một Giang Nam, quả thực rất khó nhằn.” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.

Lâm Mộc nói tiếp: “Lần này họ phái Trưởng lão Linh Ý Cảnh trung kỳ đi, con đoán trong môn phái họ còn có cường giả Linh Phách Cảnh.

Sư phụ, cho dù con nỗ lực hết mình, dù con thôi động Chí Tôn Tích tới cực điểm cũng chẳng thể có năng lực chống chọi với cường giả Linh Phách Cảnh.”

Tuy Lâm Mộc không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng sau vài lần giao chiến, Lâm Mộc đã hiểu được thực lực chênh lệch cỡ nào nếu cách biệt về cảnh giới.

“Đồ nhi, con không cần lo lắng điểm này, sư phụ có thể nói rõ cho con biết, cường giả Linh Phách Cảnh của môn phái ẩn dật sẽ không tùy ý vào đô thị.” Điện thoại truyền tới giọng nói bình tĩnh của sư phụ.

“Ồ! Thật sao?” Lâm Mộc ngạc nhiên.

“Nếu sư phụ con dám nói chắc chắn như vậy, đương nhiên không phải giả rồi.” Sư phụ nói.

“Nếu vậy thì tình hình tốt hơn nhiều rồi ạ.” Lâm Mộc thở phào nhẹ nhõm.

“Đồ nhi, cùng lắm Tuyết Sơn Phái cũng chỉ phái Linh Ý Cảnh đỉnh phong tới đối phó với con thôi, tuy tình thế không tồi tệ như đối mặt với cường giả Linh Phách Cảnh, nhưng vẫn khiến con gặp không ít rắc rối.”
Sư phụ nói tiếp: “Điều này cần con phải tự nghĩ cách một mình đương đầu, coi như là thử thách và ma luyện, trong tương lai con có thể gặp nhiều phiền phức và khó khăn hơn, thậm chí mức độ còn hóc búa hơn hiện tại.

Nếu chút rắc rối này cũng đối phó không nổi, sau này sao con làm nên chuyện lớn được.”
“Con hiểu rồi sư phụ.” Lâm Mộc đáp.


“Không còn chuyện gì khác thì ta cúp máy đây.”
“Sẽ không có tu sĩ Linh Phách Cảnh đến đô thị đối phó với ta, đây cũng coi như tin tốt rồi.” Lâm Mộc cảm khái.

Nhưng đây vẫn phải thách thức không nhỏ với anh.

Dù Tuyết Sơn Phái phái một cường giả Linh Ý Cảnh đỉnh phong, hay phái hai cường giả Linh Ý Cảnh, cả hai trường hợp đều gây uy hiếp vô cùng lớn cho anh.

Trừ phi tu vi của Lâm Mộc tiến lên một bước nữa, đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ, kết hợp với chỗ dựa là Chí Tôn Tích, Lâm Mộc hoàn toàn có thể bảo vệ bản thân nếu gặp sự truy sát của cường giả Linh Ý Cảnh.

Nhưng Lâm Mộc mới bước chân vào Linh Ý Cảnh sơ kỳ, ở cái thời đại mà tu hành và công pháp sắp bị lụi tàn này, muốn nâng cao cảnh giới chỉ có thể tiến dần từng bước, chăm chỉ tu luyện, muốn nhanh chóng bước lên Linh Ý Cảnh trung kỳ khó như lên trời.

“Muốn nâng cao cảnh giới nhanh hơn, e rằng chỉ có thể tìm một mảnh đất trù phú với linh khí dồi dào để tiến hành tu luyện mới thành công được.” Lâm Mộc nghĩ thầm.

“Lên lầu trước đã.” Lâm Mộc gạt mớ suy nghĩ sang một bên, bước lên lầu, Thẩm Tịch Dương còn đang chờ anh.

Mấy ngày này cứ khôi phục cơ thể cho khỏe mạnh lên rồi tính tiếp.

Cửa nhà Thẩm Tịch Dương.




Bình luận

Truyện đang đọc