LÂM MỘC BÁO THÙ


Thẩm Tịch Dương trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu nói: “Lương thiếu gia, vậy chúng ta giao hẹn trước, tham gia buổi ký tặng xong sẽ quay về công ty ký hợp đồng nhé.”
Thẩm Tịch Dương ngẫm nghĩ kỹ rồi, tham gia buổi ký tặng không vấn đề gì, cũng đâu phải bàn chuyện ký hợp đồng ở quán bar như đêm qua.

Để có được hợp đồng này, cô ấy chỉ đành chấp nhận đề nghị của Lương Siêu.

Trước đó, giám đốc công ty cho biết nếu thương lượng xong sẽ đảm bảo chia cho cô một khoản tiền hoa hồng không dưới bốn mươi vạn nhân dân tệ, nếu thương vụ không thành công, cô sẽ bị sa thải.

Thẩm Tịch Dương vẫn đang chờ lương tháng này mua thuốc cho ba mình, công việc này rất quan trọng đối với cô ấy.

Nếu nhận được 40 vạn tệ tiền hoa hồng, Thẩm Tịch Dương sẽ có tiền cho ba cô ấy thay thận, chữa khỏi căn bệnh!
Đây cũng là lý do tại sao Thẩm Tịch Dương lại xem trọng chuyện ký kết hợp đồng lần này đến vậy.

“Thẩm Tịch Dương, nếu đã quyết định đi thì em đi cùng chị nhé.” Lâm Mộc bước lên trước nói.

Tối qua Lương Siêu còn chuốc rượu Thẩm Tịch Dương ở quán bar, Lâm Mộc nhìn ra động cơ của anh ta không đơn thuần chút nào.

Lần này anh ta hẹn Thẩm Tịch Dương tham gia buổi ký tặng, còn luôn mồm hứa hẹn lát sau sẽ quay về công ty ký hợp đồng, Lâm Mộc cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, lẽ nào tên Lương Siêu này lại muốn giở trò gì chăng?
Lâm Mộc quyết không để Thẩm Tịch Dương đi một mình.

Thẩm Tịch Dương gật đầu rồi nhìn Lương Siêu: “Giám đốc Lương, dù sao cũng chỉ tham gia buổi ký tặng, tôi đưa bạn mình theo cùng chắc anh không có ý kiến gì chứ?”
“Anh là ai?” Lương Siêu chau mày nhìn Lâm Mộc.

Lúc trước thấy Lâm Mộc đứng đây, anh ta còn tưởng Lâm Mộc chỉ là một nhân viên bình thường của công ty quảng cáo, cho nên không để ý gì đến Lâm Mộc.


“Tôi là bạn của Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc thản nhiên đáp.

“Liên quan gì tới anh? Đừng có nhúng mũi vào chuyện của tôi.” Lương Siêu trừng mắt đầy cảnh cáo với Lâm Mộc.

Tên giám đốc đứng bên cũng mau mắn nói: “Lương thiếu gia, tối qua chính thằng nhóc này giở trò, bắt ép Thẩm Tịch Dương đi cùng cậu ta, không phải Thẩm Tịch Dương cố ý rời khỏi quán bar đâu.”
Lời này vừa thốt ra, Lương Siêu liền nổi đóa: “Hóa ra chính anh làm loạn à! Anh dám nhúng tay vào chuyện của tôi cơ đấy, anh có biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?”
Thẩm Tịch Dương cuống quýt lên trước, chặn trước mặt Lâm Mộc nói: “Lương thiếu gia, tối qua tự tôi uống say rồi đòi rời đi, không liên quan tới cậu ấy.”
Thẩm Tịch Dương biết Lương Siêu là con nhà giàu, lỡ như anh ta nhắm mũi dùi vào Lâm Mộc thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Thẩm Tịch Dương, Lương Siêu tôi chẳng phải người nhỏ mọn, được, nể mặt em tôi sẽ không so đo với anh ta.” Lương Siêu tỏ vẻ hào phóng.

Sau đó anh ta nhìn Lâm Mộc: “Anh muốn đi cùng đúng không? Nể mặt Thẩm Tịch Dương tôi thỏa mãn mong muốn được trải đời của anh.”
Vừa hay Lương Siêu có thể nhân cơ hội này cho Lâm Mộc nhìn rõ thân phận và năng lực của anh ta.

Sau đó Lương Siêu quay người kéo cửa ghế phụ chiếc Porsche 911 của mình.

“Thẩm Tịch Dương, em lên xe đi.” Lương Siêu ga lăng làm động tác mời ngồi.

“Chị Dương Dương, ngồi xe của em đi.” Lâm Mộc cũng kéo cửa chiếc Jetta.

“Ừm.” Thẩm Tịch Dương cười với Lâm Mộc, sau đó ngồi vào Jetta.

Lương Siêu nhìn một màn này, tức giận tím tái mặt mày.

Thẩm Tịch Dương không ngồi chiếc Porsche 911 của anh ta mà lại nguyện ý ngồi con Jetta rách nát kia ư?
“Lương thiếu gia, anh đi trước dẫn đường nhé, xe của tôi sẽ chạy phía sau.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi ngồi vào ghế lái.

“Muốn đấu với tôi ư, anh còn non lắm!” Lương Siêu sa sầm mặt ngồi vào chiếc Porsche 911.

Chiếc Porsche 911 phóng vút ra đường chính.

Lâm Mộc cũng nhanh chóng bám theo sau.

Trong buồng xe.

“Lâm Mộc, em đối đầu với Lương Siêu như này, lỡ như anh ta ghi thù em rồi sau này gây phiền phức cho em thì sao, tập đoàn Hoằng Kiến của nhà anh ta có năng lực không nhỏ ở đất Ninh Đô, còn chúng ta chỉ là người dân thấp cổ bé họng.” Thẩm Tịch Dương lo lắng nói.

Lâm Mộc cười: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, hồi nãy anh ta vừa hứa hẹn tham gia buổi ký tặng xong sẽ về công ty ký hợp đồng mà, vậy em sẽ tháp tùng chị cả chặng đường cho đến khi ký xong hợp đồng mới thôi.”
“Lâm Mộc, cảm ơn em.” Thẩm Tịch Dương cúi đầu nói nhỏ.


“Chị Dương Dương, cảm ơn gì chứ, hồi bé chị luôn bảo vệ em, giờ có thể bảo vệ được chị em rất vui đấy.” Lâm Mộc mỉm cười nói.

Chừng nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng trước cổng khách sạn Kim Loan.

Khách sạn lộng lẫy sang trọng này chính là nơi nhà văn nữ Thiên Hương tổ chức buổi ký tặng ngày hôm nay.

“Kim Loan là khách sạn năm sao, cũng là sản nghiệp nhà tôi.” Lương Siêu cười đến là phơi phới.

Lương Siêu dẫn Thẩm Tịch Dương vào khách sạn, Lâm Mộc thì đi bên cạnh Thẩm Tịch Dương.

“Lương thiếu gia.” Vừa bước đến cổng, đám nhân viên đã rối rít hành lễ với Lương Siêu.

Lương Siêu dẫn Thẩm Tịch Dương và Lâm Mộc lên lầu tám của khách sạn, đến lối vào của một hội trường trên lầu tám, nơi này có hai người phục vụ đang đứng.

Buổi ký tặng hôm nay chỉ dành cho sách bản giới hạn, cho nên những ai có thiệt mời mới có thể tham gia.

Nhưng Lương Siêu không cần thiệp mời, người phục phụ vừa thấy anh ta đã mời vào phòng hội nghị.

“Thẩm Tịch Dương, không cần thiệp mời tôi vẫn có thể thoải mái vào trong này, đây gọi là đặc quyền.” Lương Siêu nói.

Sau khi ba người vào phòng hội nghị.

Nhà văn nữ Thiên Hương đang ngồi ký tặng vào cuốn sách bản giới hạn của cô ấy, sau đó trao cho người hâm mộ đang đứng chờ trong hàng dài.

“Quả nhiên là Thiên Hương.” Vừa nhìn thấy nhà văn nữ này, hai mắt Thẩm Tịch Dương long lanh sáng ngời.

Cô ấy thực sự rất yêu thích các tác phẩm của Thiên Hương.

“Chị Dương Dương, chúng ta qua bên kia xếp hàng đi.” Lâm Mộc nói.


“Có tôi ở đây còn phải xếp hàng sao? Tịch Dương, đi nào, tôi đưa em đến phía trước luôn!” Lương Siêu nói rồi đi về phía trước.

“Chị Dương Dương, chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Mộc và Thẩm Tịch Dương cũng đi theo.

“Lương thiếu gia, sao anh lại tới đây." Lương Siêu vừa bước tới, đám bảo vệ duy trì trật tự chẳng những không cản lại, còn hành lễ với anh ta.

“Lương thiếu gia, sao anh lại tới đây.” Nhà văn nữ Thiên Hương đang ký tặng cũng nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

“Nhà văn Thiên Hương, đây là bạn của tôi – Thẩm Tịch Dương, cô ấy cực kỳ yêu thích các tác phẩm của cô, cho nên hôm nay tôi đưa cô ấy tới gặp cô." Lương Siêu giới thiệu.

“Không ngờ fan của tôi lại có bạn của Lương thiếu gia, xin chào tiểu thư Thẩm Tịch Dương.”
Thiên Hương nở nụ cười, chủ động duỗi tay về phía Thẩm Tịch Dương.

“Xin...xin chào!” Thẩm Tịch Dương cuống quýt bắt tay với Thiên Hương với vẻ được quan tâm mà lúng túng.

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, tôi chụp chung với cô một tấm ảnh bằng điện thoại cô được không?” Thiên Hương cười nói.

“Thật sao? Vậy cảm ơn cô!” Thẩm Tịch Dương lấy di động ra đưa cho Lâm Mộc.

“Lâm Mộc, phiền em chụp giúp chị nha!”
“Được.” Lâm Mộc nhận điện thoại..


Bình luận

Truyện đang đọc