LÂM MỘC BÁO THÙ


“Tiền bạc và đặc quyền của anh đều nhờ ba anh mà có, anh đâu có gì đáng để khoe khoang chứ, nếu không có ba mình, anh còn chằng bằng đồ bỏ đi.” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc đã được lĩnh hội sâu sắc điểm này.

Lương Siêu cười lạnh: “Thằng nhóc, dù tiền bạc và đặc quyền xuất phát từ đâu thì ít nhất tôi cũng là người sở hữu mọi thứ! Còn anh, anh có gì nào? Nếu không nhờ phúc của Thẩm Tịch Dương, chỉ e đến khách sạn năm sao như này anh cũng chưa từng bước chân vào ấy nhỉ? Chỉ là một nhân vật hèn mọn ở tầng thấp nhất mà thôi.”
Dứt lời, ba người đã đi tới bãi đỗ xe ngoài trời ở bên ngoài khách sạn.

Advertisement
“Ồ.” Mặt Lâm Mộc bỗng biến sắc.

Chiếc Jetta cũ của anh ở phía trước đã bị đập nát.

“Ơ, sao xe của anh lại bị đập hỏng thế? Ai làm vậy? Ai mà thất đức thế nhỉ?” Lương Siêu lập tức gào lên hỏi.

Lâm Mộc đi lên trước, thử khởi động xe, nhưng thử vài lần vẫn thất bại, Jetta đã thành xe bỏ đi rồi.

“Nhóc con, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, e là con xe rách nát này bị đập cũng khiến anh đau đến đứt ruột đứt gan nhỉ?” Lương Siêu nói mỉa mai.


“Là anh làm hả?” Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Lương Siêu.

“Anh đừng nói bừa, tôi vẫn luôn đi cùng hai người thì sao có thể làm ra chuyện này? Nói gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng nhé.” Lương Siêu không đồng tình nên vặc lại.

Lương Siêu nói tiếp: “Nhưng anh yên tâm, nể tình anh là bạn của Thẩm Tịch Dương, lát nữa tôi sẽ kêu bảo vệ khách sạn kiểm tra giúp anh.”
“Đừng có làm bộ làm tịch.” Lâm Mộc bước xuống khỏi con Jetta rách nát.

Lâm Mộc hiểu rõ, kẻ đầu sỏ phá xe anh không phải Lương Siêu thì còn là ai?
“Tịch Dương, xe của bạn em bị đập hỏng rồi, giờ em lại nóng ruột muốn tới công ty ký hợp đồng, thế này nhé, em ngồi xe của tôi đi.” Lương Siêu mở cửa phụ chiếc Porsche 911.

Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Đúng rồi, xe của tôi chỉ chở thêm được một người, cho nên đành để anh tự bắt xe về thôi.”
“Cái này...” Thẩm Tịch Dương bối rối nhìn Lâm Mộc.

Xe của Lâm Mộc bị đập hỏng khiến Thẩm Tịch Dương không khỏi áy náy, dù sao anh cũng tới đây vì cô ấy.

“Chị Dương Dương, không sao đâu, em gọi xe khác tới.” Lâm Mộc cười với Thẩm Tịch Dương.

Lâm Mộc quay người, lạnh lùng nói với Lương Siêu: “Ban nãy anh nói, tôi là đứa hèn mọn ở tầng thấp của xã hội, tức là anh cho rằng, sở hữ tài phú xe hiệu và đặc quyền chính là nhân vật thượng lưu đúng không? Được, tôi làm người thượng lưu một lần vậy!” Dứt lời, Lâm Mộc lấy di động ra gọi.


“Lâm cao nhân.” Điện thoại truyền ra giọng nói niềm nở của Mai Tổng.

“Trong vòng hai mươi phút, sắp xếp một xe thể thao tới cổng khách sạn Kim Loan cho tôi mượn dùng chút, ông làm được không?” Lâm Mộc nói vẻ nghiêm túc.

“Khách sạn Kim Loan đúng không? Lâm cao nhân, 15 phút nữa xe sẽ tới nơi.” Mai Tổng trong điện thoại lập tức đồng ý.

“Mười lăm phút nữa xe của tôi sẽ tới đây.” Lâm Mộc nhìn Lương Siêu.

“Tôi cũng muốn xem xem anh có thể gọi loại xe gì tới đây, mười lăm phút đúng không, tôi chờ!” Lương Siêu giơ tay xem giờ trên chiếc đồng hồ Patek Philippe của mình, mặt anh ta nở nụ cười khinh miệt.

Ở một nơi khác.

Mai Tổng cúp điện thoại xong.

“Nếu Lâm cao nhân đã mượn xe thể thao thì ta nhất định phải lấy bảo bối mà mình cất giữ ra cho cậu ấy mượn.” Mai Tổng nói.

Vốn dĩ Mai Tổng có sở thích thu thập xe hơi.

Ông ta có một bãi đỗ xe lớn với rất nhiều loại xe.

Sau đó Mai Tổng gọi điện cho nhà xe, điều chiếc xe thể thao Koenigsegg đắt nhất của mình đến khách sạn Kim Loan trong vòng mười lăm phút.




Bình luận

Truyện đang đọc