LÂM MỘC BÁO THÙ

 Lâm Mộc đi theo bọn họ về phía trước.  

 

Nghe vậy, Lâm Mộc mới thầm nghĩ hóa ra bọn họ lại đến nhanh như vậy là vì chi nhánh ở Thân Giang của Liên Minh Tu Hành Giả là ở ngay gần đây.  

 

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc đến Liên Minh Tu Hành Giả, cho dù chỉ là một chi nhánh trong một thành phố.  

 

Advertisement

 

 

Bệnh viện, bên trong phòng bệnh.  

 

Sau khi Lâm Mộc bị dẫn đi, Chung Hào mới bớt căng thẳng, thở phào nhẹ nhõm.  

 

“Uông sư, ông tới thật kịp lúc!” – Trên mặt Chung Hào nở nụ cười kích động.  

 

Lúc nãy, khoảnh khắc Lâm Mộc đếm ngược đến những giây cuối, đó giống như âm thanh đòi mạng của thần chết vậy, nếu Uông sư tới trễ hơn một chút, Chung Hào thật sự không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra.  

 

Người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào cười nói: “Chung tổng, ngoài mặt tôi giả bộ bản thân đang chạy trốn nhưng trên thực tế, tôi âm thầm tìm đến Liên minh Tu Hành Giả nhờ bọn họ tới đây giúp đỡ.”  

 

“Chỉ cần người của Liên minh Tu Hành Giả tới, trước mặt họ chắc chắn Lâm Mộc sẽ không dám làm gì Chung tổng.”  

 

Chung Hào nói: “Vữa nãy tôi đã hiểu lầm Uông sư rồi.”  

 

Lúc Uông sư chạy ra khỏi phòng bệnh, ông ta thật sự cho rằng Uông sư hèn nhát nên lo chạy trước cứu thân đấy.  

 

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Bên kia.  

 

Lâm Mộc đi theo hai người phía trước, tiến vào một tòa nhà cũ kĩ.  

 

Sảnh lớn ở tầng một chỉ có một cô gái ngồi ở quầy tiếp tân, ngoài ra không còn ai nữa.  

 

Hai người họ dắt Lâm Mộc đi thang máy lên lầu hai.  

 

“Ở đây!”  

 

Đến lầu hai, bọn họ dẫn Lâm Mộc đến một gian phòng có tên “Phòng thẩm vấn” rồi mời anh vào đó.  

 

Tiếp đến, bọn họ hỏi Lâm Mộc về tên họ, tuổi tác, cảnh giới và một số thông tin khác. Sau khi hỏi xong một số vấn đề cơ bản thì bắt đầu vào trọng tâm chính:  

 

“Anh đến từ môn phái nào?” – Người đàn ông mặc âu phục hỏi.  

 

“Tôi không thuộc môn phái nào cả.” – Lâm Mộc đáp lại.  

 

“Vậy anh bước vào con đường tu luyện này bằng cách nào?” – Người đàn ông mặc âu phục hỏi lại.  

 

“Đây là chuyện riêng tư, tôi có quyền im lặng không cần kể ra nhỉ? Dù sao tôi cũng không làm gì sai cả, cho nên các người không cần phải xét hỏi tôi như thẩm vấn phạm nhân đâu, đúng chứ?”  

 

“Hỏi anh cái gì thì anh thành thật trả lời đi! Đã vào đến đây thì dẹp cái dáng vẻ kiêu ngạo của người tu hành đi! Thành thật khai báo, anh phải hiểu rõ anh đang ở nơi nào!” – Người đàn ông nghiêm túc nói.  

 

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên mũi to mặc âu phục đi vào phòng thẩm vấn.  


Khi cửa mở ra, hai người đang thẩm vấn Lâm Mộc lập tức đứng dậy, hướng người đàn ông trung niên mũi to hành lễ. 

Bình luận

Truyện đang đọc