LÂM MỘC BÁO THÙ


Lâm Mộc không nhờ A Bính đến Ninh Đô tranh đoạt việc làm ăn của Nhà họ Tôn, còn chọn cách tìm người hợp tác khác ở Ninh Đô, đó là do anh cũng đã có sự cân nhắc của riêng mình.

Tập đoàn Thiên Mộc ở Kim Châu vừa mới thành lập đã nuốt chửng một doanh nghiệp lớn ở Kim Châu, sau này sẽ phải giải quyết rất nhiều việc, nếu A Bính bị gọi đến Ninh Đô thì ba anh sẽ phải giải quyết mọi việc ở Kim Châu một mình.

Thứ hai, A Bính hoàn toàn xa lạ với Ninh Đô, anh ta cũng không có cơ sở gì ở đây, muốn qua đây cướp công của Nhà họ Tôn cũng là một chuyện hết sức gian khó.

Lâm Mộc lại càng không thể tự mình tiếp quản công việc, Lâm Mộc cần phải bỏ thời gian và sức lực vào việc tu luyện, đây cũng chính là điểm quan trọng nhất.

Advertisement
Còn Chủ tịch Mai đã phát triển ở Ninh Đô nhiều năm, ông ta đã có chuỗi công nghiệp và kinh doanh rất phát triển ở Ninh Đô, việc nắm lấy doanh nghiệp của Nhà họ Tôn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi ba người uống cạn ly rượu, Lâm Mộc cũng trao đổi số điện thoại với Chủ tịch Mai, để lại số thẻ ngân hàng của mình cho Chủ tịch Mai, để sau này có thể trực tiếp chuyển tiền chia hoa hồng vào thẻ.


“Chủ tịch Mai, vì ông đã giúp tôi, nên sau này nếu ông có gặp khó khăn gì trong kinh doanh, hãy cứ nói với tôi nếu cần tôi giúp.” Lâm Mộc nói.

"Được! Vậy tôi cảm ơn Lâm cao nhân trước."
Chủ tịch Mai vô cùng vui mừng, lại cảm ơn anh một lần nữa, vì đây chính là điều ông ta đang mong chờ.

“Mọi chuyện cũng đã xong rồi, vậy tôi đi trước.” Lâm Mộc đứng dậy rời đi.

Đạo trưởng Hoàng vội vàng bước tới: "Đạo sư Lâm, tôi vô cùng ngưỡng mộ anh.

Lần trước ở Cốc Huyện, tôi muốn bái anh làm sư phụ, cho dù anh không nhận tôi làm đồ đệ, tôi cũng nguyện ý làm trâu làm ngựa cho đạo sư Lâm, làm đàn em của anh! "
Lâm Mộc quay đầu nhìn anh ta: " Đạo trưởng Hoàng, anh không phải làm như vậy, trên con đường tu hành, tôi còn có một đoạn đường rất dài phải đi nữa, tôi thật sự không thể chỉ điểm cho người khác đâu."
Sau khi nói xong, Lâm Mộc xoay người rời đi.

“Lâm Gia, tôi tiễn anh!” Nhãn Kính Xà đứng dậy.

“Không cần đâu!” Lâm Mộc bỏ lại câu nói đó rồi bước ra khỏi phòng.

Khi anh đi xuống từ tầng hai và đi qua lối đi ở tầng một, một cô gái trẻ đang dựa lưng vào tường ở lối đi.

"Ừm?"
Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, Lâm Mộc liền có cảm giác quen thuộc.

Trong đầu Lâm Mộc đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một cô gái khiến trái tim Lâm Mộc run lên, nhưng Lâm Mộc lại không dám xác định.


“Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc ngập ngừng nói.

Sau khi cô gái nghe thấy tên, thì liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộc.

Lúc này Lâm Mộc mới nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, khuôn mặt trái xoan, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú, cô ấy mang một vẻ đẹp tươi tắn và tinh nghịch.

Lúc nhỏ chúng ta đã vô tình gặp rất nhiều người và những người đó cũng như khắc ghi trong lòng chúng tôi như một kỷ niệm đẹp, và Lâm Mộc cũng có!
“Cậu..cậu là Lâm Mộc?” Cô gái cũng kinh ngạc nhìn Lâm Mộc.

"Đúng vậy, là em đây! Chị Dương Dương, không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, mười lăm năm không gặp, từ một cô gái nhỏ bây giờ chị đã trở thành một đại mỹ nữ rồi nha." Lâm Mộc cười nói, nhưng trên mặt có chút căng thẳng.

“Cậu..cậu nhận nhầm người rồi.” Thẩm Tịch Dương tránh khỏi ánh mắt của Lâm Mộc, xoay người bước vào một căn phòng ở phía sau.

“Chị Dương Dương, vừa rồi chị cũng đã gọi tên em rồi, sao có thể sai được chứ!” Lâm Mộc xông lên, nắm lấy cánh tay của Thẩm Tịch Dương.


Trong mười lăm năm này , không biết bao nhiêu lần Lâm Mộc mơ được gặp lại cô, hiện tại đã gặp lại rồi, sao Lâm Mộc có thể để cô rời đi như vậy chứ.

Sau một lúc im lặng, Thẩm Tịch Dương nói: "Đúng..., chị là Thẩm Tịch Dương."
Nghe cô nói, trên mặt Lâm Mộc hiện ra nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ.

Thẩm Tịch Dương không nhịn được cười.

“Lâm Mộc, chắc em rất thất vọng khi thấy chị uống rượu trong quán bar như thế này nhỉ?” Thẩm Tịch Dương cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào Lâm Mộc.

Nghe cô nói như vậy, Lâm Mộc hiểu được lý do tại sao ban nãy cô lại không chịu thừa nhận.




Bình luận

Truyện đang đọc