LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giá trị của cây dược liệu này đương nhiên lớn hơn một vạn rưỡi, anh ta cầu còn không được nữa là.  

Lăng Hiên nói: “Lâm Mộc, coi như tôi bỏ ra tiền đặt cược, giao đấu thua thì tôi chịu hết, nếu thắng chúng ta chia đôi tiền cược nhé.”   

Advertisement

Lâm Mộc nhìn Cao Thạch bằng ánh mắt rét lạnh: “Các người cũng thật đáng ghét, bẫy tài nguyên và Liên minh tệ của người mới như vậy ư?”   

Lâm Mộc từng xem qua nhiệm vụ của liên minh, đơn vị tính tiền thưởng cho các nhiệm vụ tương đối bình thường là nghìn Liên minh tệ.  

Kiểu thi đấu trên võ đài nhằm mục đích mài giũa của người mới lại đặt cược hơn cả vạn Liên minh tệ, rõ là bẫy tân binh còn gì!  

Cao Thạch cười lạnh: “Tân binh Lâm Mộc, cậu nói khó nghe quá rồi đấy, một người sẵn sàng giao chiến, một người sẵn sàng chịu thiệt, chính cậu ta đồng ý giá trị tiền cược, sao có thể nói là bẫy người mới?”  

Lăng Hiên  bước lên trước nói: “Nếu đã quyết định xong xuôi tiền cược, chúng ta chuẩn  bị so tài thôi!”  

Lăng Hiên không tin hai người họ đấu không lại một Cao Thạch, anh ta nhất định phải giành lại chiến thắng.  

“Vậy lựa chọn vũ khí so tài thôi!” Cao Thạch dứt khoát đi đến trước giá để binh khí bên võ đài rồi chọn ra một món đồ.  

Lâm Mộc và Lăng Hiên cũng chọn lựa.  

Các loại vũ khí trên giá đều chưa được mài giũa, không có chất lượng gì đặc biệt.  

Lâm Mộc và Lăng Hiên đều lựa đao làm vũ khí.  

Ba người quay lại chính giữa võ đài.  

“Tôi mặc áo giáp không vấn đề gì chứ?”  Lâm Mộc vừa nói vừa lấy ra áo giáp làm từ vảy gấu đen biến dị mà Sư phụ chuẩn bị cho anh.  

“Ha ha, cậu sợ tôi đánh trọng thương hả, cứ mặc thoải mái!” Cao Thạch cười.  

Dù sao áo giáp chỉ có thể tăng cường phòng hộ, chẳng có tác dụng  gì trong công kích, Cao Thạch nghĩ sao cũng được.  

Xung quanh võ đài cũng vang lên tiếng cười.  

Lâm Mộc không bận tâm, nhanh chóng vận áo giáp lên người, anh muốn dùng nó vì có mục đích khác.  

“Theo quy tắc, ngã xuống sàn hoặc bị đánh văng ra khỏi võ đài đều tính là thua cuộc.”   

“Hai con gà mờ phải cẩn thận nha!” Cao Thạch cười đầy tự tin.  

Bình luận

Truyện đang đọc