LÂM MỘC BÁO THÙ

487 Anh cũng không cần tìm sư huynh làm gì.  



 Uông sư lắc đầu nói: “Chuyện này…, sợ rằng rất khó, người của Liên minh Tu Hành giả rất đặc thù, tính độc lập của họ rất cao, tôi e dù mạng lưới quan hệ của ngài có rộng đến cỡ nào cũng không thể gây sức ép với họ được.”  

 

“Dựa vào quan hệ không được, vậy thì dựa vào tiền thì sao? Tiền không thể thì thật nhiều tiền?” – Chung Hào hỏi.  

 

“Chuyện này…, tôi cũng không dám khẳng định nhưng mà có ai lại không tham tiền, cách này chúng ta có thể thử xem, nhưng tôi không dám đảm bảo là nó sẽ thành công.” – Uông sư nói.  

 

“Ba, con đã bị mất một ngón tay, ba nhất định phải trừng trị anh ta thích đáng, báo thù cho con!” – Chung Nguyệt không cam lòng nói.  

 

Advertisement

Chung Hào vội vàng an ủi: “Con gái, con yên tâm! Ba nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con!”  

 

Sau đó, ông ta nhìn về phía Uông sư: “Uông sư, ông còn cách nào để đối phó cậu ta không?”  

 

“Chung tổng, cậu ta đã đạt Linh Ý Cảnh trung kì, theo tôi chúng ta có thể tìm đến Quán chủ Tiên Hạc võ quán, người đã đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong hỏi thử, có lẽ Quán chủ sẽ có cách để đối phó với cậu ta.” – Uông sư đề nghị.  

 

“Ừ, ý hay.” – Chung Hào gật đầu.  

 

Nằm trên giường bệnh, Chung Nguyệt phẫn hận nói: “Ba, chúng ta đừng đối đấu trực tiếp với anh ta. Trước đó, anh ta đi chung với hai người phụ nữ, anh ta lấy của con một ngón tay, vậy chúng ta liền lấy đi hai ngón tay của hai người phụ nữ đó, trả thù anh ta!”  

 

Uông sư nghe vậy thì bị dọa sợ hết hồn: “Chung tổng, như vậy không được, trước mắt chúng ta cứ đi tìm một cường giả đủ mạnh để cảnh cáo anh ta trước đã. Nếu chúng ta làm theo ý của tiểu thư, chắc chắn sẽ chọc điên anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ chẳng còn bận tâm gì nữa, lỡ anh ta muốn giết sạch tất cả chúng ta báo thù thì sao? Chắc chắn chúng ta sẽ không cản được anh ta!”  

 

Chung Hào gật đầu, ông ta cảm thấy Uông sư nói rất có lý.  

 

Đúng vậy, đến lúc đó cho dù Liên minh Tu Hành Giả có truy cứu trách nhiệm Lâm Mộc, phạt cậu ta thật nặng nhưng lúc đó ông ta đã bị Lâm Mộc giết chết, như vậy thì chuyện trả thù này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.  

 

Uông sư nói: “Nếu muốn trả thù người thân của cậu ta thì trước hết phải xử được cậu ta trước đã rồi mới tính đến bước đó.”  

 

“Uông sư, ông đi một chuyến đến chi nhánh của Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang, trong thẻ này có một tỷ, ông thử thương lượng với quản lý của họ xem có thể tăng hình phạt của Lâm Mộc nặng hơn được hay không? Còn tôi sẽ liên lạc với Quán chủ Tiên Hạc võ quán, chúng ta chia nhau hành động.” – Chung Hào nói.  

 

Sau khi thống nhất, bọn họ liền chia nhau thực hiện cả hai kế hoạch cùng một lúc, quyết tâm phải xử đẹp Lâm Mộc.  

 

…  

 

Bên kia.  

 

Liên minh Tu Hành Giả, bên trong chi nhánh Thân Giang.  

 

Lâm Mộc vẫn còn ngẩn ngơ suy tư ở trong phòng. Ngay lúc này, điện thoại của anh reo lên. Lâm Mộc cầm điện thoại lên nhìn, người gọi đến là sư huynh.  

 

“Dạ, sư huynh.” – Lâm Mộc nhận điện thoại.  

 

Sư huynh nói: “Tiểu sư đệ, món vũ khí lần trước đệ đưa cho huynh, huynh đã mang về trụ sở chính.”  

 

“Món vũ khí đó thật sự rất mạnh, có ý nghĩa rất quan trọng với chúng ta. Vì vậy, huynh đã yêu cầu trụ sở thưởng nóng cho đệ, họ đã duyệt rồi. Đệ đang ở đâu để huynh gửi phần thưởng qua cho?”  

 

“Hiện tại, đệ đang ở Thân Giang. Đệ đang gặp chút rắc rối, bị chi nhánh Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang nhốt mấy ngày.” – Lâm Mộc cười khổ nói.  

 

“Hả? Đệ bị chi nhánh Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang giam sao? Đã xảy ra chuyện gì?” – Sư huynh vội vàng hỏi.  

 

Lâm Mộc bèn đem đầu đuôi, ngọn ngành câu chuyện kể rõ với sư huynh.  

 

“Ra là vậy, thế này đi, bọn huynh sẽ liên hệ với chi nhánh Thân Giang bên đó, nói với họ mấy câu.” – Sư huynh đề nghị.  

 

“Sư huynh, chuyện này…có làm huynh khó xử không? Chi nhánh bên này sẽ chịu nghe huynh sao?” – Lâm Mộc nghi ngờ hỏi.  

 

Lâm Mộc không muốn mang thêm phiền toái cho sư huynh cho nên anh mới không chủ động gọi cho huynh ấy nhờ giúp đỡ.  

 

Nếu bọn họ xử lý công bằng, anh cũng không cần tìm sư huynh làm gì.  

 

Đầu bên kia, sư huynh cười nói: “Tiểu sư đệ, đệ đừng lo lắng, chuyện này không có gì khó cả, chi nhánh đó nằm ở thành phố, chủ yếu xử lý những vụ tu sĩ phạm tội ở đô thị, cấp bậc không quá cao.”  

 

“Huynh là Giám sát sứ của tổng bộ, bình thường chi nhánh đó vẫn thuộc phạm vi quản lý của huynh. Hơn nữa, vị Chung Hào kia vẫn còn sống, để huynh nhắn với họ mấy câu, ít nhất bọn họ phải cho huynh chút mặt mũi, đúng chứ?  

 

Lâm Mộc nghe sư huynh nói vậy thì trong lòng cũng thấy an tâm.  

 

“Sư huynh, vậy đệ cảm ơn huynh nhiều!” – Lâm Mộc cười nói.  

 

“Đệ gọi huynh một tiếng sư huynh, sao huynh lại có thể để cho tiểu sư đệ của huynh phải chịu ủy khuất được? Đệ yên tâm đi.” – Sư huynh hào sảng nói.  


Dừng một chút, sư huynh nói tiếp: “Tiểu sư đệ, sau khi ra ngoài đệ tính thế nào? Để tránh phiền toái, huynh khuyên đệ đừng giết Chung Hào kia, dù sao sức ảnh hưởng của ông ta trong thương giới cũng không nhỏ, hơn nữa chuyện này đã ầm ỉ đến tai của Liên minh Tu Hành Giả rồi.” 


488 “Ngài…sư đệ của ngài?”


“Nếu Chung Hào dừng việc tấn công đệ và người thân của đệ nhằm trả thù thì tất nhiên đệ cũng sẽ không đụng đến ông ta nữa. Nhưng nếu ông ta dám đụng đến người thân của đệ thì chắc chắn đệ sẽ khiến ông ta phải hối hận.” – Lâm Mộc nghiêm túc nói.  

 

“Ừ, vậy bây giờ huynh sẽ liên hệ với minh chủ Thân Giang chào hỏi mấy câu, tiện thể bảo ông ta đi nói chuyện với Chung Hào trước đã. Có một số việc không thể chỉ dựa vào nắm đấm đề giải quyết, có thể thương lượng hòa giải vẫn là tốt nhất, đệ thấy có đúng không?”  

 

“Dạ, đệ nghe huynh.” – Lâm Mộc đáp.  

Advertisement

 

Trên lầu, bên trong phòng làm việc của Phàm Thiệu minh chủ.  

 

Phàm Thiệu đang trò chuyện với phó minh chủ.  

 

“Nhắc mới nhớ, Lâm Mộc kia thật khiến người khác tò mò, cậu ta không có môn phái dẫn dắt vậy mà có thể đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ hơn nữa lại còn có thể đánh bại được cả Linh Ý Cảnh đỉnh phong.” – Phàm Thiệu nói.  

 

Phó minh chủ gật đầu: “Theo tôi thấy, cậu ta quả thật không đơn giản.”  

 

Ngay lúc này, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, Phàm Thiệu liếc nhìn, đây là cuộc gọi từ lễ tân ở lầu một.  

 

Phàm Thiệu nhận điện thoại.  

 

Lễ tân nói: “Phàm minh chủ, có một người tu hành họ Uông tới, ông ta nói mình đại diện cho phía Chung Hào, tới đây để tìm hiểu việc xử lý Lâm Mộc đã tiến triển đến đâu, ông ta nói muốn gặp ngài.”  

 

“Để cho ông ta lên đây.” – Sau khi Phàm Thiệu trả lời liền cúp điện thoại.  

 

Cuộc gọi này vừa mới kết thúc thì tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.  

 

Phàm Thiệu nhìn, đây là số từ văn phòng làm việc của trụ sở chính.  

 

“Alo” – Phàm Thiệu vội vàng bắt máy.  

 

“Phàm minh chủ, tôi là Giám sát sứ Trầm Trạch Thiên đây.” – Giọng nói từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.  

 

“Giám sát sứ Trầm, không biết ngài có chỉ thị gì ạ?” – Phàm minh chủ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười.  

 

“Sư đệ tôi, Lâm Mộc bị nhốt ở chỗ các ông đúng không? Tiểu đệ có kể lại cho tôi, tôi hiểu vì sao các ông làm vậy, vì vậy đã khuyên nhủ đệ ấy rồi. Đệ ấy đã khẳng định sẽ không đối phó Chung Hào nữa, vậy nên các ông không cần giam đệ ấy nữa đâu, mau thả đệ ấy ra đi.” – Trầm Trạch Thiên nói.  

 

“Ngài…sư đệ của ngài?” – Phàm Thiệu trong lòng chấn động.  

 

Ông ta không ngờ, Lâm Mộc lại có tầng quan hệ sâu như vậy, cậu ta vậy mà lại là tiểu đệ của Giám sát sứ bên trụ sở chính?   

 

“Giám sát sứ Trầm, chuyện này cũng nhỏ thôi, nếu đích thân ngài đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi sẽ thả người ngay lập tức!” – Phàm minh chủ cười trả lời.  

 

Trong điện thoại Trầm Trạch Thiên nói tiếp: “Còn nữa, ông cảnh cáo Chung Hào mấy câu, nói với ông ta, Lâm Mộc đã đạt huy chương Tam đẳng, là công thần của Liên minh Tu Hành Giả, cho nên Chung Hào không được phép dùng bất kì thủ đoạn nào để trả thù Lâm Mộc và gia đình của đệ ấy.”  

 

“Nếu ông ta dám đụng đến công thần của Liên minh Tu Hành Giả thì ông ta chờ gánh hậu quả đi! Ông nhắc trước với Chung Hào như vậy!”  

 

“Dạ dạ dạ” – Phàm Thiệu minh chủ vội vàng trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc