Sau đó Thẩm Trạch Thiên cười nói: “Tiểu sư đệ, hình như vấn đề cậu quan tâm không bình thường lắm! Để Sư huynh đoán xem nào, có phải cậu thích Trần Uyển Nhi không?”
“Sư huynh, anh đoán mò rồi!” Mặt Lâm Mộc nhuốm vẻ lúng túng.
“Lâm Mộc, quan hệ giữa hai chúng ta thân thiết như vậy, cậu không cần che giấu điều gì với anh! Mau, nói thật cho anh biết!” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
“Ừm.... có chút thiện cảm với cô ấy!” Lâm Mộc cười lúng túng.
Advertisement
“Nhóc con này, cuối cùng cũng nói thật lòng! Nếu vậy thì cậu cứ ngã bài với Trần Uyển Nhi đi, anh thấy em ấy có ý với cậu đấy!” Thẩm Trạch Thiên nghiêm túc nói.
Lâm Mộc trầm ngâm chốc lát rồi mới lên tiếng: “Sư huynh, từ khi gia đình em gặp bất trắc, em theo Sư phụ tu luyện, không còn muốn chú tâm vào chuyện tình cảm cá nhân, chỉ muốn một lòng một dạ tu luyện, chuyện hồng trần sẽ làm quấy nhiễu tâm trí, cho nên em luôn cố gắng khắc chế!”
Advertisement
Thẩm Trạch Thiên nói: “Thế anh phải nói cho cậu biết, Sài Thiệu quan tâm Trần Uyển Nhi nhiều như vậy, không chỉ đơn giản là trách nhiệm của Đạo Sư đâu nhé!”
“Sài Thiệu nhất định cũng thích Trần Uyển Nhi! Anh ta đưa em ấy ra ngoài săn giết Thể biến dị nhiều lần rồi, thậm chí trong liên minh cũng có lời đồn đại về hai người họ, tốt nhất cậu hãy cân nhắc kỹ đi, cẩn thận sau này phải hối hận!”
Lâm Mộc khẽ gật đầu: “Em biết chuyện Sài Thiệu thích Uyển Nhi, em sẽ suy nghĩ kỹ vấn đề tình cảm với cô ấy!”
Tuy Lâm Mộc không đưa Trần Uyển Nhi ra ngoài giết Thể biến dị, nhưng anh luôn trực tiếp hỗ trợ tài nguyên cho cô nàng.
“Đúng rồi Sư huynh, nhóm săn giết Thể biến dị của Sài Thiệu ra ngoài bao lâu rồi!” Lâm Mộc hỏi.
“Nửa tháng trước, Trần Uyển Nhi biết cậu bế quan tu luyện nên không tới làm phiền, chỉ thông báo với tôi ra ngoài kiếm Liên minh tệ thôi!” Thẩm Trạch Thiên đáp.
Lúc này, La Văn Thành đi từ ngoài vào.
“Anh Thẩm, Chỉ huy trưởng Lâm, hai người đang nói chuyện gì mà say sưa thế!”
“Ơ, không có gì!” Lâm Mộc cười lúng túng.
La Văn Thành bước tới, tò mò hỏi: “Anh Thẩm, anh nói có chuyện tốt, là chuyện gì mà phải nóng ruột kêu tôi tới vậy?”
“Tôi và Lâm Mộc chuẩn bị đi săn giết thú ở bờ biển, cậu cũng lên Kết Đan Cảnh rồi, ba người chúng ta lại lập nhóm chiến đấu nhé! Thế nào? ” Thẩm Trạch Thiên nở nụ cười.
La Văn Thành ngẩn người, sau đó lập tức cười phấn khích: “Đương nhiên không thành vấn đề!”
Khi trước Lâm Mộc ‘Một chiêu kích sát Thú biến dị cấp A+’, được cùng đội với anh là điều mà bao thành viên liên minh nằm mơ cũng muốn.
“Lâm Mộc, có cần kêu Trần Uyển Nhi vào đội chúng ta không? Anh và cậu là Sư huynh của em ấy, đưa em ấy theo cùng cũng là lẽ thường tình, Sài Thiệu chẳng thể nói gì đâu!” Thẩm Trạch Thiên hỏi.
Lâm Mộc trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu: “Thôi, để cô ấy đi về rồi lần sau nói. Lần này em tính tiến vào vùng biển sâu hơn, hiểm nguy chắc chắn nhiều hơn đội nhóm gặp phải trên đất liền!”
Sài Thiệu là Kết Đan Cảnh đỉnh phong, lại chọn địa điểm chiến đấu trên mặt đất, ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho Trần Uyển Nhi!
“Được, nếu không cần chuẩn bị gì nữa thì chúng ta xuất phát luôn nhé?” Thẩm Trạch Thiên đặt tách trà xuống.
“Được, La huynh tới rồi, giờ chúng ta xuất phát luôn!” Lâm Mộc đứng dậy.
Trước khi rời khỏi liên minh, Lâm Mộc tới gặp Phó minh chủ Hồ một chuyến.
Lâm Mộc giao cho Phó Minh chủ miếng ngọc bội cỡ nhỏ Tụ Linh Trận mà anh tạo ra. Món đồ này sẽ được niêm yết giá và đặt ở Tàng Bảo Các.
Ngọc bội này không có tác dụng gì với Lâm Mộc, nhưng nếu thành viên liên minh cần thì có thể mua.