LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ra khỏi văn phòng, Lâm Lê kìm lòng không đặng rơi nước mắt, lòng cô ấy vô cùng ấm ức. Bản thân cố gắng bao ngày mới có được thành tích như vậy, sao giờ lại phát sinh vấn đề chứ!  

 

“Em gái đừng lo, anh sẽ giúp em làm rõ chuyện này mà.” Lâm Mộc an ủi. Ngay cổng trường có một Cô gái trẻ đeo kính đứng đợi.  

 

Lâm Mộc vừa nhìn đã nhận ra cô ta, còn không phải cô gái lái Big G ban nãy sao?  

 

Advertisement

“Tát tao xong còn muốn nhập học hả? Chúng mày ngây thơ quá rồi nha? Tao nói rồi, tao sẽ khiến chúng mày trả giá đắt!”  

 

Lâm Mộc nghe tới đây thì tức thì vỡ lẽ. Hóa ra em gái anh không nhập học được vì cô gái này giở trò!  

 

Cô gái trẻ khoanh tay trước ngực, nói: “Yên tâm, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, tao sẽ khiến chúng mày biết cái giá phải trả đắt tới dường nào!”  

 

 

 

Phía sau cô gái kia có hai vệ sĩ hùng hậu.  

 

Lần này, hiển nhiên cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới.  

 

"Hai người, đánh cho tên này vào viện cho tôi, còn con nhỏ đó để tôi tát cô ta!" cô gái đó chỉ vào Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.  

 

"Vâng thưa cô."  

 

Sau khi hai tên vệ sĩ nhận lệnh, họ lao thẳng về phía Lâm Mộc rồi trực tiếp đưa nắm đấm về phía anh.  

 

Lâm Mộc vung tay lên, dễ dàng nắm lấy nắm đấm của hai người đó, sau đó bẻ gãy tay của họ.  

 

"Aaaaa!"  

 

Biểu cảm của hai tên vệ sĩ lập tức trở nên vặn vẹo, bọn họ đau tới nỗi gào lên như heo bị chọc tiết.  

 

Hai cánh tay của họ bị kéo mạnh ra.  

 

Sau đó Lâm Mộc đẩy ra hai tên vệ sĩ này bay ra phía sau, bọn họ đập người vào bức tường phía sau.  

 

Cô gái kia cũng ngỡ ngàng khi chứng kiến ​​cảnh vệ sĩ của mình bị đánh như vậy.  

 

"Hai người các người đúng là lãng phí cơm mà! Mau đứng dậy cho tôi!" cô gái kia mắng.  

 

“Cô đừng hi vọng nữa, bọn họ không dậy nổi nữa rồi.” Lâm Mộc thờ ơ nói.  

 

Lâm Mộc nói xong đi về phía cô ta.  

 

Hiện tại cô ta đang ức hiếp em gái anh trước mặt anh, khiến em gái anh phải chịu thiệt thòi.  

 

Lâm Mộc tuyệt đối không thể để yên được!  

 

“Trần Uyển Nhi, che mắt em gái tôi lại đi.” Lâm Mộc không quay đầu lại nói.  

 

Trần Uyển Nhi nghe xong cũng nhanh chóng che mắt Lâm Lê rồi bảo cô quay đầu lại.  

 

“Anh...anh muốn làm gì?” cô gái kia

Bình luận

Truyện đang đọc