Ván đã đóng thuyền, giờ đây Lâm Mộc chẳng thể làm gì hơn, thực lực hiện tại của anh sao vươn tay tới khu vực Châu u được?
“Ông cụ Tôn, ông đúng là đồ hán gian khốn kiếp! Dù ông có trốn ở Châu u cũng sẽ có một ngày tôi khiến ông chết không yên ổn!” Hai mắt Lâm Mộc tràn đầy vẻ rét lạnh.
Một giờ chiều, Lâm Mộc đến Đạo quán Ngọa Long.
Advertisement
“Lâm Mộc Sư huynh!” Cậu đệ tử trong sân thấy Lâm Mộc thì cuống quýt chào hỏi.
“Sư phụ đang ở Đạo Trường.” Cậu đệ tử tạp dịch nói.
“Được.” Lâm Mộc nhanh chóng đến Đạo Trường.
Trong Đạo Trường.
Sư phụ đang ngồi quay mặt vào tường, trên tường treo rất nhiều tranh.
“Sư phụ.” Lâm Mộc vừa bước vào đã lập tức hành lễ.
“Sao con lại về đây, gặp phải rắc rối gì không thể giải quyết à?” Sư phụ hỏi.
“Không phải thưa Sư phụ, gần đây con tìm được một Thiên Tài Địa Bảo, muốn nhờ Sư phụ kiểm định giúp con.” Lâm Mộc nói.
Sư phụ nghe vậy thì quay người nhìn Lâm Mộc: “Ồ, Thiên Tài Địa Bảo? Lấy ra cho ta xem nào.”
“Dạ.” Lâm Mộc lập tức lấy một nhành thực vật ra khỏi túi.
“Ồ...!Đây là..
là Hàn Băng Linh Chi.” Nhìn thấy loài thực vật này, hai mắt Sư phụ ánh lên vẻ kinh ngạc.
Sư phụ lập tức hỏi dồn: “Hàn Băng Linh Chi này cực kỳ chân quý trong thế giới hiện đại ngày nay, hơn nữa loài thực vật này có Khí Hàn Sát cực mạnh, không dễ chạm vào, sao con lấy được nó?”
“Sư phụ, mấy ngày trước con đến tỉnh Dương Hà rồi lấy được.”
Sau đó Lâm Mộc kể Sư phụ nghe chuyện phát sinh ở tỉnh Dương Hà, bao gồm chuyện ở Hồ Thiên Sát, giao đấu cướp tài nguyên với Thanh Thương Phái, Chí Tôn Tích có thể chống lại Khí Hàn Sát, phát hiện ra Hàn Băng Linh Chi dưới đáy Hồ Thiên Sát như thế nào.
Đương nhiên Lâm Mộc không có gì phải giấu giếm Sư phụ của anh cả.
“Nhóc con này, to gan lớn mật ghê nhỉ, dám chạy tới tận Hồ Thiên Sát cướp tài nguyên với Thanh Thương Phái.” Sư phụ nhịn không được cảm khái.
“Sư phụ, con làm vậy...!người không trách tội con chứ?” Lâm Mộc nói.
Sư phụ cười vuốt râu: “Trách con cái gì? Thời đại công pháp sắp lụi tàn này, tài nguyên vô cùng ít, tài nguyên chân quý càng hiếm có khó tìm, con không tranh giành sao mà trưởng thành được? Cướp được là bản lĩnh của con.”
“Còn về Thanh Thương Phái, đắc tội thì đắc tội thôi, đâu có gì ghê gớm.”
Lâm Mộc cười khan: “Đúng rồi Sư phụ, còn một chuyện con quên không kể với người, khi giao đấu với Trưởng lão Thanh Thương Phái, con cố tình làm rớt lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái để giá họa cho họ.”
Sư phụ cười: “Ồ! Haha! Thằng nhóc con cũng xấu xa lắm đấy!”
“Dù sao Tuyết Sơn Phái cũng là kẻ thù của con, con làm vậy không thấy áy náy gì.” Lâm Mộc toét miệng cười.