LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thế này nha, tôi tặng cô một món đồ.” Lâm Mộc phất tay lấy ra một nhành Kim Vũ Chi từ nhẫn trữ vật.  

Đây là dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm mà anh dùng năm vạn Liên minh tệ đổi lấy trước đó.  

Advertisement

Lâm Mộc mãi chưa phục dùng dược liệu này.  

“Đây là Kim Vũ Chi – một dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm hàm chứa linh khí tinh thuần, sau khi hấp thu có thể giúp cô tăng nhiều tu vi đó, cầm lấy dùng nhé.” Lâm Mộc nói rồi đưa Kim Vũ Chi cho Trần Uyển Nhi.  

Dược liệu này có giá trị không nhỏ, năm vạn Liên minh tệ.  

Thời gian  tham chiến này, Lâm Mộc cũng cảm thấy kiếm Liên minh tệ không dễ gì.  

Thế nhưng anh vẫn hào phóng với Trần Uyển Nhi.  

“Địa Giai Thượng Phẩm là gì? Cái này trân quý lắm nhỉ?” Trần Uyển Nhi nói.  

Dù sao cô nàng chưa tu luyện được bao lâu, đương nhiên chưa hiểu rõ về phân loại dược liệu.  

Gần đây Lâm Mộc cũng mới biết nhiều kiến thức về dược liệu.  

Vì vậy Lâm Mộc giải thích cho Trần Uyển Nhi nghe sự phân loại dược liệu, đan dược, sách quý và cả vũ khí.  

“Hóa ra phân cấp bậc như vậy à, thế thì dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm này trân quý lắm!”   

Lâm Mộc gật đầu: “Giá trị của nó quả thực không nhỏ, muốn kiếm được dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm bên ngoài liên minh là việc khó khăn vô cùng.”  

“Thế sao tôi nhận được, Lâm Mộc, anh cũng cần phục dùng dược liệu, tôi không thể làm chậm trễ tiến độ tu luyện của anh.”  Trần Uyển Nhi một mực từ chối.  

“Dược liệu này do tôi dùng Liên minh tệ đổi lấy, thời gian này tôi có thể kiếm thêm Liên minh tệ nhờ tham chiến, về sau muốn phục dùng có thể đổi dược liệu, cô không cần lo lắng cho tôi. ”  Lâm Mộc cười nói.  

Sau đó anh dứt khoát đặt Kim Vũ Chi vào tay Trần Uyển Nhi.  

Khi trước Lâm Mộc thi đấu ở Thượng Võ Các thu được hai món tiền cược, anh vẫn dư Liên minh tệ để mua tiếp dược liệu trân quý.   

“Đừng khách sáo với tôi, chẳng phải cô muốn theo kịp bước chân của tôi rồi kề vai chiến đấu sao? Xét cảnh giới của cô bây giờ, loại dược liệu này có thể giúp ích khá nhiều đấy.” Lâm Mộc nói.  

“Vậy... cảm ơn nha!” Trần Uyển Nhi không từ chối nữa. Cô nàng quả thực trông mong sớm ngày nâng cao cảnh giới.  

“Đúng rồi, cô chia dược liệu làm nhiều phần rồi dùng dần, một nhành dược liệu này đủ giúp cô nâng lên vài cảnh giới nhỏ đấy.” Lâm Mộc dặn dò.  

Bình luận

Truyện đang đọc