LÂM MỘC BÁO THÙ


“Gì cơ? Cậu nhìn rõ không đấy?” Kiền Nhị Gia giật thót, men say bay quá nửa.

“Nhị Gia, tôi nhìn rõ mồn một mà, hơn nữa còn thấy anh ta đi vào phòng bao nào.” Tên đàn em nói nhỏ.

Lần trước Kiền Nhị Gia được mời tới Kim Loan để giải quyết chuyện nhà họ Lương, chính tên đàn em này luôn đi theo bên cạnh ông ta, cho nên tên đàn em vừa nhìn đã nhận ra Lâm Mộc.

Advertisement
“Nhị Gia, xảy ra chuyện gì à?” Mấy ông chủ trông thấy Nhị Gia phản ứng bất ngờ thì vô cùng tò mò.

“Mấy vị đây, nhân vật thần bí mà mọi người vừa dò la tin tức đang dùng cơm trong khách sạn Kim Loan này.” Kiền Nhị Gia trịnh trọng nói.

“Gì cơ? Nhân vật thần bí kia đang ở khách sạn này ư?” Mấy ông chủ kinh ngạc.

Trong lòng bọn họ không khỏi rét lạnh, dù sao cũng dùng cơm trong cùng một khách sạn với nhân vật thần bí, lỡ như lúc trước bọn họ bất cẩn đụng phải người này mà không hay biết gì, giờ đắc tội với người ta thì phiền phức to rồi
“Các ông mau tỉnh táo lại đi, chỉnh lại trang phục rồi tôi đưa các ông qua kính anh ta một ly.” Kiền Nhị Gia nói.


Chuyện lần trước trong khách sạn khiến Kiền Nhị Gia luôn nơm nớp không yên, chỉ sợ Lâm Mộc tìm ông ta tính sổ.

Lúc này vừa hay dùng cơm cùng chỗ với Lâm Mộc, ông ta muốn qua kính anh ly rượu để tạo ấn tượng tốt.

“Được được.” Mấy ông chủ kích động không thôi, bắt đầu sửa soạn quần áo chỉnh tề.

Chẳng phải bọn họ chỉ muốn tận mắt nhìn thấy diện mạo thật sự của nhân vật thần bí này hay sao? Giờ có cơ hội rồi đó!
Chỉ cần được gặp mặt, dù không thể kết giao thì tạo ấn tượng tốt cũng được rồi, ít nhất cũng nhớ được diện mạo của nhân vật thần bí này, không lo sau này vì không rõ thân phận người ta mà vô tình đắc tội phải.

..

Ở phòng bao khác.

Lâm Mộc về đến phòng thì phát hiện ra Liêu Đào đang ngồi ở ghế của anh trò chuyện với Thẩm Tịch Dương.

“Anh làm gì thế?” Lâm Mộc bước vội lên trước.


“Lâm Mộc.” Thẩm Tịch Dương mau mắn đứng dậy, bước tới bên cạnh Lâm Mộc.

“Tôi nói bâng quơ với cô ấy vài câu thì có vấn đề gì à? Sao anh quản ghê thế?” Liêu Đào nhìn Lâm Mộc với vẻ mặt khó chịu.

“Ra khỏi chỗ ngồi của tôi.” Lâm Mộc chau mày nói.

“Kêu tao rời khỏi chỗ ngồi? Thằng nhóc, mày nói hăng quá rồi đấy? Tao nhịn mày lâu lắm rồi!” Liêu Đào đập bàn cái ‘rầm’.

Cả phòng bao im phăng phắc.

Ngay lúc này cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra.

Hai hàng người mặ lễ phục trắng, tay cầm thùng pháo hoa bước nhanh vào.

“Chuyện gì thế này?” Mọi người trông thấy đám người lạ vào phòng thì vô cùng kinh ngạc.

“Này, các người làm gì thế hả?” Liêu Đào chỉ tay vào những người mặc lễ phục trắng.




Bình luận

Truyện đang đọc