LÂM MỘC BÁO THÙ

La Văn Thành nói: “Khoảng cách từ chỗ chúng ta đến thành phố Lăng Dương quá xa, nếu muốn đi thì trước tiên phải lái xe về thành phố an toàn Bình Phụng, rồi lại ngồi máy bay từ Bình Phụng bay đến Lăng Dương, hơn nữa Lăng Dương bị tấn công, sợ rằng máy bay cũng không vào được.”  

“Coi như có thể bay vào, từ chỗ chúng ta đến thành phố Bình Phụng, lại từ Bình Phụng chạy đến Lăng Dương chỉ sợ cũng mất một ngày, không biết có kịp cứu viện không.”  

Advertisement

“Bất kể ra sao, chúng ta cứ phải đến bên kia trước đã rồi tính.” Thẩm Trạch Thiên đứng dậy.  

“Được.”  

Advertisement

Lâm Mộc và La Văn Thành gật đầu.  

Sau đó ba người nhanh chóng lên xe.  

Thẩm Trạch Thiên lái xe việt dã, phi như bay về hướng thành Bình Phụng.  

Trên đường đi.  

Lâm Mộc thử gọi điện thoại cho Vũ nghị trưởng, muốn hỏi tình hình cụ thể của thành phố Lăng Dương hiện giờ thế nào rồi.  

Lâm Mộc gọi hai lần nhưng Vũ nghị trưởng đều không nhận cuộc gọi.  

“Xem ra tình hình không mấy lạc quan, Vũ nghị trưởng ngay cả thời gian nhận điện thoại cũng không có.” Lâm Mộc thì thào.  

Điều này khiến Lâm Mộc càng thêm lo lắng.  

Lâm Mộc lo lắng cho sự an nguy của Lăng Dương, cũng lo lắng cho sự an nguy của Vũ nghị trưởng.  

Thẩm Trạch Thiên lái xe, nói: “Cường giả có thể đến đó viện trợ chỉ sợ cũng không có nhiều lắm, các nghị trưởng, thành viên liên minh trấn thủ tại các thành an toàn lớn đều không thể tới viện trợ, nếu họ đi thì những thành phố an toàn này cũng sẽ rơi vào trạng thái không người phòng thủ, sẽ có nguy cơ bị tấn công.”  

“Tiểu sư đệ, nếu cậu không liên lạc được với Vũ nghị trưởng thì mau liên hệ với Phó minh chủ hỏi xem tình hình thế nào rồi.”  

Tuy rằng Liên minh có rất nhiều người, thế nhưng phần lớn cường giả đều bị phái đến các nơi để trấn thủ, tuyệt đối không dễ rời khỏi vị trí.  

“Đúng đúng đúng!”  

Lâm Mộc bừng tỉnh gật đầu, sau đó anh nhanh chóng gọi cho Phó minh chủ Hồ.  

Sau khi bên kia nhận cuộc gọi.  

“Phó minh chủ Hồ, chúng tôi nhận được tin tức nói rằng thành phố an toàn Lăng Dương bị tấn công, Phó minh chủ, bây giờ tình hình bên kia ra sao rồi? Tôi với sư huynh Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành đều muốn qua đó cứu viện.” Lâm Mộc vội vã hỏi thăm.  

“Tình hình rất tệ, đây là một lần tấn công lớn có dự mưu, có kế hoạch, cầm đầu là một Thể biến dị cấp A+, trừ điều đó ra, còn có sự tham dự của vô số Thể biến dị cấp B và B+, tổng số lượng của Thể biến dị phải lên tới hơn mấy chục vạn!” Trong giọng nói của Phó minh chủ Hồ hiện rõ vẻ nghiêm trọng.  

Phó minh chủ Hồ tiếp tục nói: “Vũ nghị trưởng đã dẫn đầu tất cả các tu hành giả trong thành phố Lăng Dương chống lại cuộc tấn công, tôi đã hạ lệnh cho ông ấy toàn lực phòng thủ dựa vào tường vây và hệ thống phòng ngự của thành phố an toàn để đợi viện binh đến. Hiện giờ tôi đang dẫn theo Mục nghị trưởng và một nhóm người trong Trụ sở chính của Liên minh tức tốc tới Lăng Dương cứu viện, cả nhóm đang trên đường rồi.”  

“Nếu ba người các cậu có thể tới giúp vậy thì càng tốt! Các cậu cũng là một phần lực lượng.”  

Lâm Mộc vội vàng trả lời: “Phó minh chủ Hồ, chúng tôi đang trên đường về thành phố Bình Phụng, chúng tôi sẽ chạy tới nơi nhanh nhất có thể!”  

Cúp điện thoại.  

Bình luận

Truyện đang đọc