LÂM MỘC BÁO THÙ

Các thành viên nhanh chóng thôi động nội lực, ngưng kết thành đòn công kích từ phía xa hướng về phía thủ lĩnh Thú biến dị.  

Chiêu quấy nhiễu từ xa của năm người này cũng coi như cống hiến chút sức mạnh vào thế liên thủ của Lâm Mộc và Sài Thiệu.  

Advertisement

“Gầm!” Thú biến dị cấp A gào lên một tiếng rồi quay người chạy đi.  

“Muốn chạy ư?” Lâm Mộc lập tức đuổi theo công kích, quấn lấy không tha!  

Advertisement

“Lâm Mộc, đừng đuổi theo nữa!” Sài Thiệu vội hét lên.  

Nghe vậy, Thất Tinh Đao trong tay Lâm Mộc cũng khựng lại.  

Thú biến dị cấp A điên cuồng lao vào rừng cây hai bên đường rồi mất tăm mất tích.  

“Sài nghị trưởng, chúng ta đã giành được ưu thế nhất định, sao không tiêu diệt nó, đánh một tiếng trống cho tinh thần hăng hái lên!” Lâm Mộc hỏi.  

“Tuy chúng ta đã chiếm thế thượng phong, nhưng muốn tiêu diệt triệt để Thú biến dị cấp A chẳng phải chuyện dễ, nếu chúng ta ép nó vào đường cùng, nhất định nó sẽ chiến lại mà không tiếc bất cứ giá nào, khi ấy, hai bên đều bị thương mà thôi!” Sài Thiệu giải thích.  

Anh ta cúi đầu lau Cây giáo dài trong tay, nói tiếp: “Hơn nữa hồi nãy tôi tiêu hao thể lực quá nhiều, nhất là đòn công kích ngưng kết nội lực cuối cùng, còn tiếp tục giao chiến thì trạng thái của tôi sẽ rơi vào thế bất lợi!”   

“Lần này chúng ta đi thám hiểm di tích, không phải đi kiểm kê và tiêu diệt Thể biến dị, có thể thoát khỏi kiếp nạn này đã may mắn lắm rồi, nếu tôi có tu vi Kết Đan Cảnh trung kỳ thì chắc chắn gi3t chết Thú biến dị cấp A kia rồi, tiếc thay hiện giờ tôi vẫn đang ở sơ kỳ!”   

Lâm Mộc có thể nhìn ra sắc mặt Sài Thiệu đã tái nhợt.  

Anh đoán có lẽ liên quan tới chiêu thức đặc biệt ban nãy của Sài Thiệu.  

“Ừm, người nói những điều này cũng có lý!” Lâm Mộc gật đầu.  

Có thể đánh cho Thú biến dị cấp A kia phải tháo chạy, biến nguy thành an đã là kết quả tốt rồi.  

Liễu Vô Song và bốn thành viên Đoàn thám hiểm cũng chạy lại bên này.  

“Sài nghị trưởng, người quả thực quá lợi hại, đến Thú biến dị cấp A còn bị đánh cho tháo chạy!” Liễu Vô Song cười khen ngợi.  

“May có Lâm Mộc cống hiến không ít mới có thể đánh đuổi được con Thú biến dị cấp A kia!” Sài Thiệu nói.  

Liễu Vô Song vẫn cười nói: “Sài nghị trưởng, người quá khiêm nhường rồi, người tấn công chính diện, Lâm Mộc chẳng qua chỉ quấy nhiễu bên sườn của kẻ địch thôi!”   

Lâm Mộc cười lạnh: “Liễu Vô Song, sao hồi nãy anh không tới mà giao chiến với Thú biến dị cấp A, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh định tháo chạy rồi nhỉ?”  

Mặt Liễu Vô Song bỗng biến sắc: “Sài nghị trưởng ra lệnh cho chúng ta tháo chạy, tôi chỉ phục tùng mệnh lệnh thôi!”  

Sài Thiệu nhìn Lâm Mộc nói: “Lâm Mộc, thằng nhóc cậu quả nhiên có chút bản lĩnh, thực lực của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi đấy, cậu đóng góp công lao không nhỏ trong việc đánh đuổi thành công Thú biến dị cấp A, xem ra ngay từ đầu tôi đã xem nhẹ cậu rồi!”   

Dù Sài Thiệu anh ta là chủ lực tấn công, nhưng không có Lâm Mộc công kích quấy nhiễu kẻ địch thì sao giờ này bọn họ đánh đuổi thành công Thú biến dị cấp A?  

Lâm Mộc cười nói: “Nếu mình tôi đương đầu với Thú biến dị cấp A thì chắc chắn không phải đối thủ của nó, chủ yếu vẫn nhờ Sài nghị trưởng người luôn công kích chính diện gây áp lực cho nó, tôi mới có thể đóng góp chút sự trợ giúp thôi!”   

“Lâm Mộc, cậu chính là một đồng đội đáng tin cậy!” Sài Thiệu nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc