NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


“Á…’ Nhạc Cận Ninh không ngờ người phụ nữ ngốc nghếch này lại có thể nhân tâm như vậy, anh bị đạp đau đến độ hít vào một ngụm khí lạnh.
Niệm Ninh thừa cơ rút tay mình về, quay người chạy ra ngoài cửa.

Nhạc Cận Ninh đưa tay qua muốn bắt cô lại.
“Niệm Ninh…”
Anh vội vàng tiếng hô hoán nhưng cũng không làm cho Niệm Ninh dừng bước lại, tức giận ném ra một câu: “Không cho phép tới tìm tôi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Nhưng Nhạc Cận Ninh lại muốn đuổi theo, cúi đầu nhìn cái chân đau đớn không thôi của mình một chút, hiếm khi cười khổ một tiếng.

Chú Vương thấy cảnh này, tràn đầy lo âu .
nhìn về phía cổng, trong lòng nặng nề thở dài một tiếng: “Cậu chủ, mợ chủ đi ra ngoài như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Anh khẽ mím đôi môi mỏng, cũng không trả lời.
Thấy vậy, chú Vương nghĩ là anh không vứt bỏ thể diện được, lời nói thấm thía khuyên nhủ: “Cậu chủ, tuổi mợ chủ còn nhỏ, cậu nên thông cảm nhiều hơn, cô ấy đi ra ngoài như thế này, chẳng may xảy ra chuyện gì, cậu phải ăn nói với ông chủ thế nào? Cậu nhanh đuổi theo đi xem một chút đi.”
Con ngươi thâm thúy của Nhạc Cận Ninh lóe lên, nhẹ nhàng khoát tay áo: “Không được, chờ sau khi cô ấy tỉnh táo rồi nói sau.”
Trải qua khoảng thời gian ở chung với nhau này, đại khái anh cũng nhìn ra Niệm Ninh là người có tính tình bướng bỉnh, không đợi tự cô tỉnh táo lại, nói cái gì cũng không giải quyết được vấn đề.
Chú Vương mở miệng còn muốn khuyên vài câu, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Nhạc Cận Ninh thì cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài im lặng.

ˆ Trong lòng Niệm Ninh tràn đầy phân nộ và uất ức, chạy ra khỏi biệt thự, cắm đầu cắm cổ không xác định phương hướng cứ thế chạy về phía trước.
Đợi đến lúc cô kiệt sức dừng lại, thì mới phát hiện mình đã vô thức chạy lâu như vậy, mờ mịt nhìn khung cảnh lạ lãm xung quanh, đột nhiên cô có cảm giác trời đất bao la, nhưng lại không có chỗ dung thân.
Đôi mắt tràn ngập nước mắt, cô khẽ hít mũi một cái, lớn tiếng mắng: “Nhạc Cận Ninh anh là đồ khốn khiếp, đồ lừa đảo!!!”
Sau khi mắng xong thì thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.


Chỉ có điều hiện tại cô nên đi đâu đây? Trong lúc Niệm Ninh đang suy nghĩ, lúc này…
Ánh mắt của cô rơi vào chiếc túi xách trong tay, nhìn thấy album ảnh được đặt vào trong túi từ lúc ở nhà họ Niệm về.

Trong phút chốc đôi mắt sáng lên, bắt một chiếc xe taxi, đi thắng đến viện điều dưỡng.
Khi Niệm Ninh đi vào viện điều dưỡng thì đúng lúc bà Niệm đang phơi ˆ nắng, dì Lục cũng phục vụ ở bên cạnh bà.
Dì Lục thấy Niệm Ninh đột nhiên đến đây, lập tức mỉm cười gật đầu chào: “Cô Niệm, cô đã đến.”
Niệm Ninh mỉm cười, nói: “Hôm nay tôi không có giờ học, nhân tiện tới thăm bà nội một chút, hôm nay tình hình bà nội thế nào?”
Ánh mắt dì Lục rơi xuống người bà Niệm, khế thở dài một tiếng: “Không tốt lắm, sáng nay dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác.

Mặc dù bà uống thuốc rồi, nhưng cả ngày vân không có phản ứng gì.”
Quả nhiên bệnh tình của bà nội đang chuyển biến xấu! Trong lòng Niệm Ninh Tâm có chút khổ sở, nhưng rất nhanh, cô nghĩ đến mục đích tới đây, thì sực tỉnh lại một lần nữa.
Cô ngồi vào bên cạnh bà Niệm, lấy album ảnh xưa cũ từ trong túi xách ra, dịu dàng nói: “Bà nội, bà nhìn xem đây là cái gì?”


Bình luận

Truyện đang đọc