NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Cho nên, Lý Tây Tây gây tội thì phải chịu tội, Niệm Ninh sẽ không giúp đỡ cô ta.

Lý Tây Tây biết rất rõ, Niệm Ninh là người duy nhất có thể cứu cô bây giờ.

Vì vậy, cô không quan tâm đến sự tôn nghiêm của mình nữa, liều mạng khẩn cầu: “Không! Cô có thể cứu tôi, cô xem, tổng giám đốc Nhạc yêu cô như vậy, anh ta nhất định sẽ nghe cô mà, đúng không?”
“Không, tôi sẽ không giúp cô.

” Niệm Ninh từ chối một cách tàn nhãn.

“Được rồi, các người có thể đi được rồi, về sự hợp tác lần này, tổng giám đốc Lý có thể yên tâm, thành ý của ông, tôi đã thấy được rồi, đã dành thời gian để đàm phán chỉ tiết, tôi sẽ yêu cầu trợ lý gửi hợp đồng cho công ty ông.

” Nói xong, Nhạc Cận Ninh trực tiếp nắm tay Niệm Ninh, trở về phòng ngủ.

Người vệ sĩ kéo Lý Tây Tây dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi phòng khách sạn.

Lý Tây Tây thấy Niệm Ninh không thể giúp đỡ cô.


Cô đã quá tuyệt vọng.

liền không có chút kiêng dè, cô.

Cô ấy thở hổn hển chửi mắng: “Niệm Ninh, cô là người phụ nữ độc ác, cô nhất định sẽ bị báo ứng!”
Lời nói của Lý Tây Tây câu nào câu nấy đều rất khó nghe, nhưng giọng nói của cô đã sớm biến mất khỏi thế giới của Niệm Ninh.

Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh với dáng vẻ trầm lặng, không nhịn được mở miệng hỏi: “Em có phải cảm thấy anh có chút độc ác không?”
Niệm Ninh lắc đầu: ‘Không phải, những điều này là do cô ta gây ra, em không nghĩ anh độc ác, chỉ là đột nhiên cảm thấy, trong lòng khó chịu, có chút không vui mà thôi.


Cô chỉ nghĩ đến, ngộ nhỡ Nhạc Cận Ninh sẽ như thế nào khi phát hiện những việc mà cô nói dối.

Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh chăm chú và nói: ‘Niệm Ninh, điểm giới hạn của anh, người khác muốn như thế nào, muốn tấn công anh, anh cũng có thể cho người đó cơ hội hối lỗi, nhưng em thì không được, người nào dám làm hại đến sợi lông tơ của em, anh phải để người đó nhận ra thế nào là sống không được, chết cũng không xong.



Niệm Ninh hiểu lòng anh đang ˆ nghĩ gì, trong lòng cô chỉ hơi sợ một chút, cô không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này với Nhạc Cận Ninh, vì vậy cô thay đổi chủ đề: “Bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, việc này anh đã xử lý nhiều rồi, vậy có phải là chúng ta phải quay vê không? Anh đã đồng ý với em lúc trước rồi, bận công tác xong, thì đưa em đi gặp bà nội mà.


Nhạc Cận Ninh ôm lấy Niệm Ninh trong lòng và nói, “Bây giờ thì không được, anh còn một việc chưa làm xong, đợi anh hoàn thành rồi, anh đưa em về thăm bà nội nhé.


Còn một việc nữa?
“Anh còn việc gì chưa làm xong sao?” Niệm Ninh cau mày, anh ấy lần này ngoại trừ công tác, không phải là không có việc gì khác sao?
Nhạc Cận Ninh lần này lại không nói trực tiếp với cô, chỉ nói: “Hôm nay em nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai anh sẽ đưa em đến một nơi, đến lúc đó em sẽ biết.


Niệm Ninh nghĩ, cũng phải, dù sao đi nữa thì mai cũng biết, không tiếp tục hỏi nữa.

Sáng sớm ngày mai…
Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh dậy thật sớm, sau khi ăn sáng xong, Nhạc Cận Ninh đích thân chở Niệm Ninh ra ngoài, ban đầu cô nghĩ đó là một sự bất ngờ, hoặc đó chắc chắn phải là một nơi vui vẻ.

Nhưng ngay sau khi vừa xuống xe, cô có chút hối hận, cô hỏi, ‘Nhạc Cận Ninh, chúng ta có thể quay về không?
Em không muốn ra ngoài chơi.




Bình luận

Truyện đang đọc