NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Niệm Ninh biết, ông ta qua đây vào thời điểm này, có lẽ là vì chuyện hợp tác, “Cứ vào trước đi, Tổng giám đốc Nhạc đang ở bên trong.


Nhạc Cận Ninh vừa uống xong ngụm cháo cuối cùng liền nhìn thấy giám đốc Lý từ cửa đi vào, đôi mắt vốn dịu dàng ấm áp lập tức tràn đầy băng lạnh, “Hóa ra là giám đốc Lý, hôm nay sao ông lại rảnh rồi tới đây vậy?”
Niệm Ninh đi sang một bên, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, mặc dù cô thực sự vô cùng tức giận về những gì xảy ra hôm qua, nhưng bây giờ nói thế nào cũng là chuyện công việc mà hai người bọn họ đang đàm phán, hơn nữa cô cũng không muốn bởi vì Lý Tây Tây mà oán giận lên người giám đốc Lý.

“Tổng giám đốc Nhạc, cậu xem có phải là tôi đã làm sai chỗ nào rồi không, hoặc không phù hợp với mong muốn của cậu? Chuyện hợp tác này….

sáng hôm qua không phải còn diễn ra rất tốt đẹp sao? Sao bỗng dưng nói chấm dứt là chấm dứt rồi?” Ông Lý lo lắng hỏi, †rong cuộc họp sáng ngày hôm qua, chỉ thiếu hợp đồng kí kết cuối cùng nữa thôi, tất cả các chỉ tiết đã được thương lượng ổn thỏa rồi.


Vốn dĩ đã là hợp tác vô cùng ổn định, bền vững, nhưng sáng sớm hôm nay, ông lại nhận được tin nhắn của thư ký nói rằng lần hợp tác với Tổng giám đốc Nhạc đã kết thúc, ông ngay lập tức vô cùng hoảng loạn.

“Giám đốc Lý vẫn còn chưa biết sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Nhạc Cận Ninh khép hờ, không nhìn ra được anh đang nghĩ những gì.

“Nếu như có vấn đề gì… vẫn mong cậu chỉ bảo nhiều hơn.

” Trán ông Lý liên tục đổ mồ hôi lạnh, nghe giọng điệu của Nhạc Cận Ninh, rõ ràng là ông đã đắc tội đến vị Phật vĩ đại này ở chỗ nào rồi.

Vụ làm ăn này có đàm phán thành công hay không, đối với giám đốc Lý mà nói, không phải vấn đề lớn, nhưng nếu như đắc tội với Nhạc Cận Ninh, dựa vào thủ đoạn và năng lực của anh, nếu như anh muốn trả thù ông ta, sợ rằng sau này sẽ không có ai dám tới hợp tác với ông ta nữa.

“Dạy bảo thì tôi không dám nhận, giám đốc Lý nếu như thật sự muốn biết vì sao, tôi nghĩ con gái ông sẽ biết rõ hơn ông đó, dù sao với con gái của ông, tôi không thể không bái phục, khi đã tàn nhãn lên, vẫn thật sự là ra tay nhanh gọn, dứt khoát.

” Nhạc Cận Ninh cười lạnh nói.

Cứ mỗi lần anh nghĩ đến, nếu như hôm qua anh đến muộn một chút nữa, anh sẽ mất đi người phụ nữ nhỏ bé của mình mãi mãi, đến giờ trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, mà tất cả điều này đều là nhờ việc tốt của con gái giám đốc Lý mà ra.


“Con gái tôi?” Ông Lý rất bối rối, lẽ nào bữa tiệc ngày hôm qua, đã xảy ra chuyện gì đó sao?
Nhạc Cận Ninh không chút khách khí ra lệnh đuổi khách, “Đúng, ông quay về mà hỏi cho kĩ, sau đó hãy quyết định có cần quay lại không?” , Giám đốc Lý nghe Nhạc Cận Ninh đã nói đến mức độ đó rồi, cũng chỉ còn cách quay về hỏi Lý Tây Tây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay khi ông Lý vừa rời đi, Niệm Ninh liền bước đến bên cạnh Nhạc Cận Ninh, hỏi, “Anh định sẽ làm gì?”
“Cái gì mà sẽ làm gì?” Nhạc Cận Ninh xoa nhẹ ấn đường.

“Anh lại không thoải mái rồi sao?
Em đố anh lên giường nghỉ ngơi một chút nhé.

“Niệm Ninh nhìn thấy động tác của Nhạc Cận Ninh liền nói, vừa nấy cô chỉ chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Nhạc Cận Ninh và giám đốc Lý, hoàn toàn quên mất anh vẫn đang bị ốm.


“Vậy em đi nghỉ ngơi cùng với anh, nếu không anh cứ ngồi ở đây, không đi đâu hết.

” Hai tay Nhạc Cận Ninh kéo lấy cổ tay Niệm Ninh, sau đó bao chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Nhìn điệu bộ anh làm nũng còn lộ ra chút uy hiếp, Niệm Ninh thực sự vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn phải nhắc nhở Nhạc Cận Ninh trước đã, “Được được được, em đi nghỉ ngơi cừng với anh, nhưng bây giờ anh là người bệnh, người bệnh thì phải thành thật ngoan ngoãấn một chút, biết chưa?”
Nhạc Cận Ninh xem ra có chút vô lực, anh chán nản gật đầu, “Biết rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc