NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 390

Bà Niệm nhìn Niệm Tâm Như, kể lại chuyện ông Niệm vừa gọi điện thoại cho Niệm Tâm Như.

Niệm Tâm Như cười khẽ một tiếng, nói: “Mẹ, mẹ không thấy chuyện này rất bình thường sao?”

So với sự lo lắng của ông bà Niệm, Niệm Tâm Như ngược lại bình tĩnh hơn rất  nhiều.

Bà Niệm nói: “Sao con lại nói như vậy?”

Niệm Tâm Như thản nhiên đáp: “Con đã nói với mẹ rồi, Niệm Ninh cho dù có mang họ Niệm, là con gái của cha, nhưng cô ta không cùng lòng với nhà họ Niệm chúng ta, Nhạc Cận Ninh có thể làm ra chuyện như vậy, không biết chủ ý này là của ai nữa, một trăm tỉ có dễ lấy như vậy đâu.”

Câu nói này của Niệm Tâm Như, ngược lại đã thức tỉnh bà Niệm: “Đúng thế, hôm qua lúc thương lượng chuyện này Nhạc Cận Ninh không hề nhắc tới điều này, có điều mới qua một đêm, sao lại đột nhiên thêm một chuyện như vậy, chắc chắn là Niệm Ninh đã giở trò rồi sau lưng!”

Niệm Tâm Như không hề quan tâm tới mọi chuyện bắt đầu và kết thúc thế nào, dù sao đã như vậy rồi, hợp đồng cũng đã ký rồi, căn bản không có bước lui nào nữa.

Không băng nghĩ cách kéo Niệm Ninh xuống, có lẽ sẽ càng đáng tin hơn một chút.

Niệm Ninh đang ở biệt thự đột nhiên lại hắt hơi một cái.

“Mợ chủ, có phải cô khó chịu ở đâu không?” Chú Vương ở bên cạnh, nghe thấy Niệm Ninh hắt xì, còn tưởng cô ốm rồi, lập tức lo lắng hỏi.

Niệm Ninh lắc đầu: “Không sao đâu chú Vương, mũi hơi ngứa một chút thôi, không có gì.”

Đúng là không biết ai rảnh rồi suốt ngày nhắc tên cô sau lưng.

Cô xem đồng hồ đeo tay, đã sắp tới giờ trưa rồi: “Chú Vương, chú đã chuẩn bị bữa trưa cháu vừa dặn chú chưa?”

“Mợ chủ, đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ cô có muốn dùng bữa không?” chú Vương hỏi.

Cô lắc đầu, nói: “Bây giờ cháu chưa cần, chú lấy giúp cháu hộp để cơm vào, sau đó cháu mang tới công ty Nhạc Cận Ninh, đợi anh ấy tan làm rồi ăn.”

“Được.” Chú vương thấy quan hệ giữa hai người thân thiết như vậy, đương nhiên là rất vui mừng.

Sau đó, quay người đi vào phòng bếp, sắp xếp hết đồ ăn vừa chuẩn bị .

xong vào trong hộp, nói: “Mợ chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, tôi bảo tài xế đợi mợ ở cửa.”

Niệm Ninh gật đầu, thu dọn lại một chút, sau đó quay người đi ra ngoài.

Trên đường đi, đột nhiên cô lại thấy cửa hàng bánh ngọt cô hay tới cho ra điểm tâm mới, nhìn hình ảnh quảng cáo bên ngoài, cũng không tệ, cô lập tức nói với tài xế: “Anh dừng lại ở phía trước một lát.”

Tiếp sau đó, cô để hộp cơm giữ nhiệt trên xe, nhớ tới Nhạc Cận Ninh hình như cũng thích ăn điểm tâm của cửa hàng này, đã mua tới công ty, lúc nghỉ ngơi ăn vài miếng cũng được.

Niệm Ninh vui vẻ chọn vào loại bánh ngọt, đúng lúc chuẩn bị đi ra, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lấy cho tôi một hộp bông lan cốt dừa.”

Cô vô thức quay đầu lại nhìn, người gặp được làm cô vô cùng bất ngờ.

Lại là Niệm Tâm Như!

Lúc này Niệm Tâm Như cũng nhìn thấy Niệm Ninh, bất ngờ gặp kẻ thù nên đã bực bội.

Niệm Tâm Như nhìn Niệm Ninh bằng ánh mắt căm ghét, nói: “Niệm Ninh? Sao cô lại tới đây?”

Niệm Ninh bỗng dưng lại thấy câu hỏi của Niệm Tâm Như thật nực cười: “Câu này thật là kì lạ, tôi tới đây mua đồ thôi, có gì không thỏa đáng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc