NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 494

Nếu như trong quá khứ, Nhạc Cận Ninh nhất định sẽ bảo Trương Thanh Trà đừng suy nghĩ linh tỉnh, nói răng trong lòng anh chỉ có mỗi một Trương Thanh Trà.

Nhưng lần này, không biết vì sao, anh bỗng nhiên không thể nói thành lời.

Bóng lưng Niệm Ninh rời đi, và cả dáng vẻ cố gắng kiên cường ấy của cô luôn thấp thoáng trong tâm trí anh. Rõ ràng trong lòng phải chịu cay đắng hơn bất cứ ai, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng oán trách lấy một câu.

Giờ đây, anh khẽ hé môi, chỉ có thể nói: “Trương Thanh Trà, bây giờ thân thể của em vân chưa hoàn toàn bình phục, em nghỉ ngơi cho khỏe đã, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, biết không? Bây giờ, với anh nói, không có bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì quan trọng hơn việc thân thể của em bình phục, biết không?” Nghĩ đến hình ảnh vào ba năm trước, dù thế nào đi nữa, Nhạc Cận Ninh cũng không thể nào nói ra những lời sẽ gây thương tổn ấy, cuối cùng vẫn chọn cách này.

“Anh có còn yêu em không?” Bông nhiên Trương Thanh Trà lặng lẽ nhìn Nhạc Cận Ninh, thản nhiên hỏi, trong đôi mắt tràn đầy hơi nước đều là sự nghỉ vấn.

Sau một lúc im lặng khá lâu, Nhạc Cận Ninh trả lời một nẻo: ‘Bà nội đã lớn tuổi rồi, luôn hi vọng anh có thể ở bên Niệm Ninh, vừa rồi chẳng qua chỉ để bà ấy yên tâm thôi, em đừng để trong lòng, nhé?”

Không nghe được ẩn ý trong lời nói của Nhạc Cận Ninh, trong lòng Trương Thanh Trà đắc ý cười to.

Quả nhiên, Niệm Ninh vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.

Nhưng dù trong đầu nghĩ vậy, Trương Thanh Trà vẫn giả vờ làm ra vẻ không thể tin tưởng, nói: ‘Có thật không?”

Nhạc Cận Ninh hơi miễn cưỡng cười một tiếng.

Trương Thanh Trà hít mũi một cái, lau khô nước mắt trên mặt, sau đó nhào thẳng vào lòng Nhạc Cận Ninh, nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Nhạc Cận Ninh bị ôm thì cả người cứng đờ lại, nhưng nghí lại Trương Thanh Trà có ơn cứu mạng anh nên không đẩy Trương Thanh Trà ra.

Anh an ủi Trương Thanh Trà sau rồi ngồi trong phòng bệnh nói chuyện phiếm với cô ta một lát, mãi đến khi Triệu Khang gọi đến, anh mới nói lời tạm biệt với Trương Thanh Trà, bảo công ty có chuyện quan trọng cần phải xử lý.

Nhạc Cận Ninh nói: “Em ở đây ngoan nhé, khi nào anh có thời gian thì lại tới thăm em, đoạn thời gian này công ty khá nhiều việc, nếu em thấy chán thì gọi cho Thành Niệm, bảo cậu ta đi dạo cùng em.”

Nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy, Trương Thanh Trà cũng có chút không vui vẻ, xoay người hỏi: “Tại sao môi lần em thấy chán anh đều bảo em gọi cho Thành Niệm vậy, sao anh không tới?”

Nhạc Cận Ninh sờ đầu cô ta trấn an, khẽ cười nói: “Anh không rảnh rồi được như cậu ta, hơn nữa sắp đến buổi tổng kết giữa năm rồi, có rất nhiều việc phải giải quyết.”

Trương Thanh Trà sợ Nhạc Cận Ninh nói mình không hiểu chuyện nên đành cứng ngắc gật đầu, giấu sự bất mãn vào trong lòng.

Gô nở nụ cười khôn khéo hợp lòng người trên môi, nhìn Nhạc Cận Ninh từng bước từng bước rời khỏi phòng bệnh. Cho đến khi Nhạc Cận Ninh lái xe đi, nụ cười trên mặt Trương Thanh Trà tức khắc mất dạng, huơ tay vơ lấy chiếc cốc đập xuống đất thật mạnh.

Vẻ mặt sáng sủa đầy thuần khiết nháy mắt biến mất không còn.

“Cô Trương, có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy có tiếng đập vỡ, y tá chạy vào ngay, sợ Trương Thanh Trà xảy ra chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc