NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Anh lại càng muốn trêu chọc cô ác liệt hơn, một tay vươn vào trong chăn, vừa hay chạm vào phần bụng nhỏ của cô đang lộ ra ngoài.

Anh vốn chỉ muốn trừng phạt Niệm Ninh một chút.
Nhưng khi bàn tay cảm nhận được làn da mịn màng của cô, nghĩ tới đêm ở khách sạn ngày ấy, bọn họ…
Nghĩ tới điều này, ánh mắt của Nhạc Cận Ninh càng ngày càng sâu thảm hơn, giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp nói tiếp, “ Nếu như em còn không tỉnh, tôi thật sự sẽ ra tay đó!”
Niệm Ninh bị làm quấy nhiễu đến phiền muội, lại mở mắt ra, cả người đều toát ra khí lạnh khuôn mặt nhỏ nhắn cau thành một nắm, hét lên đầy giận dữ, “Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Tôi chỉ muốn ngủ mà thôi, giấc ngủ của tôi làm phiền đến anh sao?”
Càng nói càng ủy khuất, cô chỉ là muốn ngủ thôi mà, sao lại khó như vậy sao? Nhạc Cận Ninh thấy biểu cảm uất ức buồn bực của Niệm Ninh, cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Anh không nhịn được bật cười ra tiếng, xoay người đè cô xuống rồi hôn lên đôi môi đỏ hồng dễ thương ấy.
Anh ôm lấy má Niệm Ninh, xoa xoa nhẹ, “Ngoan, mau dậy đi, tôi dẫn em đến một nơi.”
Mặc dù anh thật sự rất muốn xử lý; người phụ nữ này ngay tại chỗ, bù đắp cho đêm tân hôn của bọn họ.

Nhưng mà, hai người tiếp theo đây còn có việc quan trọng hơn phải làm, vì vậy cứ ghi vào sổ nợ trước, sau này anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

“Không đi.” Niệm Ninh nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ chối luôn.
Trời đất rộng lớn, giấc ngủ là lớn nhất! Ai cũng không thể ngăn cản cô ngủ! Nhạc Cận Ninh nhìn thấy suy nghĩ của Niệm Ninh, đáy mắt lóe lên chút bất lực không phải làm sao, cuối cùng quyết định sử dụng đại chiêu.

; Anh trực tiếp vén chăn của cô ra, Niệm Ninh mặc đồ ngủ phần lớn da thịt đều bị lộ ra ngoài không khí, hơi lạnh thấm vào người, ý thức cũng thanh tỉnh không ít.
Cô nhìn Nhạc Cận Ninh trên người mình, nghĩ đến anh không còn là con kế của mình nữa, mà đã là ông xã.

Gương mặt cô lập tức đỏ lên, trái tim rất không có tiền đồ mà đập nhanh dữ dội.
Niệm Ninh ấn chặt môi, cố ý hung ác, “Tránh ra, tôi phải dậy rồi.”
Nhạc Cận Ninh thấy điệu bộ hung dữ của cô, nụ cười trên môi lại càng nồng đậm hơn, gục đầu lên trán cô, hơi thở hai người đan xen lẫn nhau.

Lúc này chỉ cần nói chuyện, nhất định có thể hôn lên đôi môi đối phương.

Đối mặt với sự tiếp xúc gần gũi như vậy, Niệm Ninh cảm thấy nhiệt độ trên khuôn mặt ngày càng cao hơn.

Cô không tự nhiên quay đầu, hai tay ấn lên người anh, có chút hoảng loạn cùng giận dữ nói, “Anh… anh mau tránh ra, tôi phải dậy rồi.”
“Bây giờ tỉnh rồi?” Nhạc Cận Ninh buồn cười hỏi.

: Niệm Ninh chớp chớp mắt, chưa có hiểu được ý anh, giây tiếp theo…Đầu cô được một bàn tay to lớn giữ chặt, hai người đối mặt với nhau.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nụ cười mang theo chút xấu xa, đôi mắt sâu thẳm như đang mê hoặc, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn kết thúc, cô liếc nhìn Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh nhắm mắt, hàm hồ nói, “Heo lười nhỏ, mau dậy đi.”
Niệm Ninh lúc này mới phản ứng kịp, nghĩ đến bản thân vừa nấy trâm mê †rong nụ hôn của Nhạc Cận Ninh, mặt cô sắp tái xanh rồi.

Cô còn chưa có tha thứ cho sự lừa dối mà Nhạc Cận Ninh dành cho cô đâu nhé!
Niệm Ninh trong lòng không ngừng tự phỉ nhổ bản thân, vậy mà cô lại trâm mê trong sự nam tính của Nhạc Cận NinhIII “Anh ra ngoài!” Cô xấu hổ rồi tức giận gào lên một tiếng.
Nhạc Cận Ninh nghe ra sự bối rối trong câu nói của Niệm Ninh, không tiếp tục làm khó cô nữa, trực tiếp nói, “Nhanh lên chút, tôi ở dưới lâu đợi em, lát nữa sẽ dẫn em tới một nơi.”
Bản thân anh cũng phải ra ngoài bình tĩnh một chút! Niệm Ninh nhìn bóng lưng anh rời đi, hung dữ lườm mấy cái, kể từ khi làm rõ thân phận, anh càng ngày càng trở nên trắng trợn không kiêng nể gì cả.
Đồng thời…


Bình luận

Truyện đang đọc