NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Niệm Ninh trừng to hai mắt, cái tên háo sắc này, thế mà lại dám so sánh cô với cá nóc: “Anh mới là cá nóc, cả nhà anh đều là cá nóc!”
“Vâng vâng vâng, cả nhà anh đều là cá nóc.

Mợ chủ Nhạc đừng quên, bây giờ em cũng là một thành viên của nhà họ Nhạc đấy.” Nhạc Cận Ninh cười khẽ vài tiếng, rồi cúi đâu say sưa ngon lành tiếp tục ăn nốt cái bánh kem trong †ay.
Niệm Ninh không thèm phản ứng lại anh nữa, tự cô nhìn có vẻ như đang tức giận ngồi ở trong xe nhìn ra cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng đang nặng nề lại thở phào nhẹ nhõm.
Chí ít, Nhạc Cận Ninh không có hỏi cho bằng được vì sao rõ ràng là cô đang ở trường học, nhưng lại ngồi xe taxi về đó.

Chỉ là đáng tiếc, muốn phá bỏ đứa trẻ trong bụng, thì chỉ có thể tìm cơ hội khác thôi.
Ngày tiếp theo…
Niệm Ninh vừa mới ăn xong bữa sáng, Nhạc Cận Ninh bèn đề nghị muốn đích thân đưa cô tới trường, cô nghĩ ai đưa thì cũng là đưa đi, nên gật đầu đồng ý.
Đúng lúc bọn họ đang đến trường, Nhạc Cận Ninh dường như vừa mới nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Đúng rồi, hôm nay tan học chúng ta lại tới cửa tiệm bánh kem lần trước em mua đi, anh cảm thấy ăn khá ngon, sau này có thể thường xuyên đến.” ộ Nhạc Cận Ninh há miệng ra, Niệm Ninh đã biết anh suy tính cái gì: “Em nói cho anh biết, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Cái con sói háo sắc này, chắc chắn lại muốn nhân cơ hội để chiếm lợi từ cô.
Chuyện ngày hôm qua bị nhiều người thấy được như vậy, cô cảm giác mình sắp không còn mặt mũi đi gặp người khác nữa rồi.

Thế mà anh còn muốn cô đút bánh kem cho ăn?
Cô không ngốc đâu!
“Thật sự không mua sao? Thế thì đúng là đáng tiếc.” Nhạc Cận Ninh bày ra vẻ mặt tiếc nuối nói với Niệm Ninh.
Cô gái nhỏ này quá dễ ngại ngùng, muốn tìm cô để lấy chút phúc lợi mà cũng khó khăn.

Không bao lâu sau, xe đã dừng ở trước cổng trường học.
Niệm Ninh vừa xuống xe đã đi thẳng vào trong trường.

Cho tới khi chắc chăn là mình đã hoàn toàn nằm ngoài tâm mắt của Nhạc Cận Ninh, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn facebook cho bác sĩ ngày hôm qua, hẹn lại thời gian làm phẫu thuật.


; Cô và bác sĩ phẫu thuật đã nhanh chóng chọn buổi hẹn vào ngày thứ bảy tuần này.

Cô đã tính xong, chờ đến ngày thứ bảy, cô sẽ lấy lý do là đi thăm bà nội, sau đó đến bệnh viện, như vậy, chắc là sẽ không có vấn đề gì chứ?
Sau khi xác nhận chuyện này xong, Niệm Ninh mới thả điện thoại di động vào lại trong túi xách, rồi mới đi vào phòng học, chuẩn bị vào học.

Buổi chiều, sau khi Niệm Ninh tan học về đến nhà, thì đã thấy Nhạc Cận Ninh ở nhà rồi.
“Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?”
Cô thay giày ra, sau đó ngồi lại bên cạnh Nhạc Cận Ninh hỏi.
Bình thường mặc dù Nhạc Cận Ninh về nhà không muộn lắm, nhưng cũng chưa từng về sớm như hôm nay.
“Mấy ngày này trong công ty không có chuyện gì quan trọng, những chuyện linh tinh kia anh đã giao hết cho nhân viên xử lý rồi.

Anh nuôi bọn họ, cũng không phải nuôi để làm cảnh, chỉ là thứ bảy này anh phải đi công tác một chuyến, có một hạng mục anh cần phải tự mình đến bàn bạc chuyện hợp tác với bên đó.” Nhạc Cận Ninh nắm lấy bả vai Niệm Ninh, kéo cô vào ôm trong ngực nói.
“Thật sao?” Vừa nghe thấy thứ bảy này Nhạc Cận Ninh phải đi công tác, Niệm Ninh lập tức cảm thấy như mình đang được ông trời giúp đỡ.
Nếu như Nhạc Cận Ninh thật sự phải ra khỏi nhà, như vậy thì tốt quá rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc