Chương 498
“Giả vờ ngủ gì chứ? Đang ngủ ngon lành, không biết là ai cứ nằm một bên nói mãi, nghe điện thoại cũng không biết đi ra ngoài mà nói sao?” Nói xong, cô không cho Nhạc Cận Ninh cơ hội để phản bác mà giật phắt tay ra, sau đó chạy một đường xuống bếp.
Nhạc Cận Ninh thấy cô chạy mà cứ như một chú chuột đang chạy trốn khắp nơi, khóe miệng hơi nhoẻn lên, bỗng nhiên có suy nghĩ muốn trêu đùa cô.
Nhưng mới vừa đi chưa được hai bước thì điện thoại trong túi quần lại reo chuông, lần này không phải Triệu Khang.
Nhạc Cận Ninh ấn nút nghe: “A lô, baạ.
Niệm Ninh ở trong phòng bếp, miễn cưỡng có thể nghe được tiếng Nhạc Cận Ninh nói chuyện điện thoại, hình như là cuộc gọi từ ông Mộ.
Hai người họ là cha con, bình thường rất hay gọi cho nhau nên cô không nghe nữa.
Cô mở tủ lạnh cầm ra quả cam ra, ép thành một ly nước cam rồi đi ra phòng bếp, định mang lên lầu.
Cô vừa đi ra phòng bếp thì Nhạc Cận Ninh cũng cúp máy. Thấy Niệm Ninh ra khỏi phòng bếp, anh tiến lên hỏi: ‘Ba anh mới gọi bảo anh qua, em có muốn đi chung không?”
Lần trước về nhà cũ, anh thấy Niệm Ninh và ông cụ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, còn ông cụ thì cũng vô cùng hài lòng về cô con dâu này, nên anh muốn đưa Niệm Ninh đi theo.
“Em không đi đâu, hôm nay mệt cả.
ngày rồi, giờ em còn chưa tỉnh táo lại nữa, em nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, chắc sẽ ổn hơn đó.” Nói xong, Niệm Ninh ngồi xuống sô pha mở tỉ vi trong phòng khách ra, mở một Chương trình tạp kĩ tùy ý để xem.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh không muốn đi thì cũng không tiếp tục: “Vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn nữa, chú Vương ở ngoài cửa đấy, có chuyện gì thì em gọi chú ấy là được.
Phòng bếp thì… chỉ số thông minh của em như thế, không thích hợp để vào đâu.”
“lEimn),…
Vừa dứt lời, Nhạc Cận Ninh xoay người đi khỏi biệt thự ngay, dù Niệm Ninh có muốn phản bác thì cũng không có ai đứng nghe. Cô nhìn ly nước cam trong tay.
Không phải nước cam cô vắt ra nhìn cũng khá ổn sao? Sao cô lại không hợp vào phòng bếp?
Chỉ số thông minh của cô cao hay thấp, chiêu hắn vẫn là chọc hắn?
Niệm Ninh nhìn bóng lưng Nhạc Cận Ninh rời đi, như giận dỗi mànốc hết cả ly nước cam. Nhạc Cận Ninh lái xe về nhà cũ.
Khi anh đi vào đã thấy ông Nhạc ngồi chờ trong phòng khách, anh hỏi: “Ba, ba gọi con tới có chuyện gì không ạ”
Ông Nhạc không trả lời câu hỏi của anh mà ra hiệu anh ngồi xuống.
Nhạc Cận Ninh đi tới một bên khác của ghế sô pha rồi ngồi xuống, nhìn vật ông Phàm đang vân vê trong tay.
Cờ vây?
Ông Phàm hỏi: “Con còn nhớ cờ vây chơi thế nào không?”
Nhạc Cận Ninh không biết hôm nay ông Phàm muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu nói: ‘Nhớ ạ.”
“Còn nhớ thì chơi với ba hai ván đi.’ Ông Phàm lại sắp xếp bàn cờ vây, đặt một hộp cờ trắng xuống trước mặt Nhạc Cận Ninh.