NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


“Nhạc Cận Ninh, anh…” Niệm Ninh nhất thời cảm thấy cổ họng khô lại, nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào.
Cô không ngờ Nhạc Cận Ninh sẽ làm những điều này, thậm chí ngay cả nghĩ đến cũng không dám.

Bà nội là người quan trọng nhất nhất nhất trong đời cô, ơn huệ Nhạc Cận Ninh giúp cô lần này, nói một câu cảm ơn thật sự không thể bày tỏ hết tâm tình lúc này của cô.
“Cô bé ngốc, vậy mà sắp khóc rồi?”
Nhạc Cận Ninh trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, âu yếm gõ vào trán cô, tỉnh nghịch nói.

ì Niệm Ninh nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt anh, đôi đồng tử chỉ phản chiếu lên hình bóng một mình cô.

Anh giống như trong mắt và trong trái tim anh, cũng chỉ có một mình cô,trái tim cô lập tức mềm nhũn, không thể kiềm chế sự kích động trong lòng, đột nhiên nhào vào lòng anh.
Cô ôm chặt lấy eo Nhạc Cận Ninh, dán sát vào cơ thể vạm vỡ của anh, “Nhạc Cận Ninh, cảm ơn anh.”
Niệm Ninh chủ động nhào vào lòng, khiến Nhạc Cận Ninh vô cùng kinh ngạc.

Anh nhìn xuống hương thơm ấm áp trong vòng tay mình, trái tim như có dòng nước ngọt ngào vô cùng mềm mại.
Anh vươn tay ôm lại Niệm Ninh, ôn nhu võ nhẹ vào lưng cô, mềm giọng nói, “Em là vợ của tôi, mấy chuyện này đều là việc nên làm mà.”
Khi nghe được chữ “vợ”, má của Niệm Ninh nóng lên, cô mím môi lại không trả lời.

Nhạc Cận Ninh hơi xoay người, tựa đầu vào bờ vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ, dịu dàng nói: “Trước đây tôi thật sự không phải là cố ý lừa gạt em, nhưng thấy em ngay cả chồng mình cũng không biết.là ai.

Trong lòng tôi không khỏi có chút tức giận, liền nghĩ phải trừng phạt em một chút.


Nói xong, anh khẽ thở dài một tiếng, có vài phần bất đắc dĩ: “Sau đó tôi đã vài lần nhắc nhở em, em luôn hỏi quanh co.

Lần đó quay trở về Niệm gia tôi nghĩ em đã hiểu được.

Kết quả là ….”
Niệm Ninh nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, má cô ngày càng nóng hơn.
Gô… không biết biết não mình lúc đó như thế nào, tại sao nó lại ra như vậy.

Hiện tại nghĩ đến, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, chẳng trách trước đây anh vẫn nói cô ngốc!
Mạc Cận Ninh nhìn đôi tai đã đỏ lên của Niệm Ninh, đôi mắt anh liền sâu thẳm lại, ghé sát vào tai cô dùng âm thanh trầm thấp tình tứ nói : “Vợ ơi, bây giờ em đã tha thứ cho tôi chưa?”
Ánh mắt Niệm Ninh hơi sửng sốt, miệng cô liền nở nụ cười.


Nhạc Cận Ninh đã giúp cô nhiều như vậy, cô thực sự rất cảm động.

Cho nên, ở trong lòng của cô cô sớm đã tha thứ cho anh rồi, nhưng cô lại không muốn nói cho Nhạc Cận Ninh biết.
“Em có tha thứ cho tôi không?”
Nhạc Cận Ninh lại hỏi.
Niệm Ninh rời khỏi cái ôm của Nhạc Cận Ninh, không trả lời anh ngược lại cô mỉm cười nói: “Tôi phải đi thăm bà nội một chút.”
Nói xong cô liền chạy đi.

Nhạc Cận Ninh nhìn bóng lưng cô rời đi anh lập tức đi theo.

Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của cô, anh cảm thấy đáp án đã không còn quan trọng nữa rồi, dù cô vẫn không tha thứ cho anh, anh cũng không quan tâm.
Niệm Ninh chạy được một đoạn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên gương mặt đã bớt chút đỏ.

Nghĩ đến những việc Nhạc Cận Ninh đã làm cho cô, trong lòng cô ngọt ngào giống như được ăn mật ong vậy.

Kể từ khi mẹ cô qua đời, không ai đối xử với cô tốt như vậy.
Cô đi đến thang máy mới phát hiện mình đã quên hỏi bà nội đã được chuyển đến phòng nào rồi, không còn cách nào khác cô chỉ có thể dừng lại : đợi Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh từ xa nhìn đến thang máy, khẽ nhướng mày, nụ cười trên khóe miệng anh càng trở nên đậm hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc