NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Nhưng đồng thời lại nghĩ, Nhạc Cận Ninh hiếm khi không kiên trì gọi bác sĩ nữa, cô vẫn ngầm thừa nhận thôi nhỉ, nếu không, một hồi bác sĩ tới, cô không biết phải làm thế nào.
Vì vậy, Niệm Ninh không phủ nhận, chỉ nhìn người nào đó đang đắc ý bên cạnh, nói: “Em chỉ hơi sốt thôi, lát uống thuốc là khỏe rồi, anh nhanh đi làm đi.”
Nếu để cho Nhạc Cận Ninh bên cạnh cô, cô sẽ luôn có loại cảm giác “Lo lắng”.
Sợ anh sẽ tìm bác sĩ bất cứ lúc nào, khám bệnh cho cô.
“Vừa rồi còn nắm tay của anh không chịu buông, hiện tại lại đuổi anh đi? Cô bé, qua cầu rút ván không tốt đâu.”
Nhạc Cận Ninh hơi dùng sức, trực tiếp xoay người nằm bên cạnh Niệm Ninh trên giường, rồi ôm Niệm Ninh vào trong lòng.
“Em… Em có qua cầu rút ván đâu, em thật sự không sao.” Niệm Ninh cảm thấy bị Nhạc Cận Ninh ôm cả người còn nóng hơn.
Cô theo bản năng muốn đẩy Nhạc Cận Ninh ra, nhưng sức lực cô vốn không lớn, hiện tại còn bị bệnh, sức lực càng yếu hơn.
Nhìn Niệm Ninh như một con mèo nhỏ, Nhạc Cận Ninh cười nhẹ: “Được rồi, đừng lộn xộn, em ngủ một giấc đi, nếu như vẫn chưa khỏe, vậy phải gọi bác sĩ.


Anh biết em bị bệnh, cố ý bỏ tất cả công việc, trở về với em, nếu như em còn có chút lương tâm, thì đừng để anh lo lắng.”
Nhạc Cận Ninh vừa nói vừa chôn đầu trên bả vai của cô, không ngừng ma sát.

Niệm Ninh nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy, trong lòng ấm áp, không cần phải nói, cô chắc chắn phải nhanh khỏe lên, không để Nhạc Cận Ninh phải lo lắng.

Đồng thời cũng để Nhạc Cận Ninh không có cơ hội gọi bác sĩ tới khám bệnh cho cô.
Cô tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, rất nhanh đã nặng nề thiếp đi.
Nhạc Cận Ninh nhìn vẻ mặt khi ngủ của Niệm Ninh, không bao lâu, cũng dần buồn ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, bệnh của Niệm Ninh vẫn chưa tốt lên, nhưng cũng không xấu đi.

Mỗi ngày Nhạc Cận Ninh đi làm rất trễ, nhưng buổi chiều thì về sớm, cẩn thận chăm sóc cho cô, Niệm Ninh nhanh chóng khỏe lên.

Lần trước đã hẹn sẽ đi xem phim, kết quả chuyện cô lỡ hẹn, Nhạc Cận Ninh cũng không nhắc tới.

Tối hôm đó Nhạc Cận Ninh tan làm trở về, liếc mắt liền thấy một cô gái nhỏ nhắn đang ngẩn người trên sô pha.
Mấy ngày gần đây, mặc dù Niệm Ninh khỏi bệnh rồi, nhưng dường như không vui vẻ lắm, giống như có tâm sự gì đó.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhạc Cận Ninh hơi sâm xuống.
“Niệm Ninh.” Anh gọi Niệm Ninh một tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
“A? Sao vậy?” Niệm Ninh nghe Nhạc Cận Ninh gọi cô, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Nhạc Cận Ninh ôm vai Niệm Ninh, nói: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ ngẩn ra một chút thôi.” Niệm Ninh cười nói.
Nhạc Cận Ninh nghĩ, lúc Niệm Ninh bị bệnh, cả ngày ở nhà, cũng không đi đâu, chắc là đang buồn bực, anh lập tức đề nghị: “Bệnh em đã tốt lên, mấy ngày nay cứ ở nhà cũng không vui vẻ gì, bộ phim hôm đó tuy chưa xem, nhưng bây giờ đi cũng được, có muốn đi không?”
Niệm Ninh không hề suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý.
Lần trước bọn họ đã hẹn đi xem phim, kết quả là mình đã thất hứa, Niệm Ninh đã tiếc nuối rất lâu, thế mà cô vân không biết xấu hổ tiếp tục hẹn Nhạc Cận Ninh.


Bình luận

Truyện đang đọc